Khi Lãnh Nguyệt cùng Thiên Đào về đến tiểu viện, nơi đó đã không còn bóng người. Có lẽ Lãnh Anh cùng Hỏa Diệm đã rời đi từ sớm.Thiên Đào thoáng thở dài, dọn dẹp sơ những thứ chai lọ còn vung vãi trên bàn.
_ Đã đi rồi… Cũng tốt… Có lẽ rời khỏi đây sẽ tốt hơn cho Lãnh Anh.
Lãnh Nguyệt yên lặng nghe báo cáo từ Ám, mi khẽ nhíu.
_ Là Phụ Hoàng đã đến đây, ban một đạo thánh chỉ cho Lãnh Anh và Hỏa Diệm.
Cả hai không nói gì thêm, nhanh chóng thu dọn dược vật, rời đi. Rốt cuộc chuyến đi lại chuyển hướng trở ra trung tâm của Minh Nguyệt đô thành. Mã xa lọc cọc chạy trên con đường cái sầm uất, tuyệt sắc thiếu niên nhẹ nhàng vén màn xe, đôi mi thanh tú khẽ nhíu.
_ Nguyệt, chúng ta là đang đi đâu?
Hắc y nam nhân ngồi đối diện mỉm cười, phe phẩy quạt phiến trong tay một cách đắc ý.
_ Đào nhi vẫn chưa dùng ngọ thiện đã đòi về, bản Thái tử làm sao nỡ để ái nhân nhịn đói được chứ?
Thiên Đào lúc này mới giãn mi trung, tử mâu xinh đẹp mang chút ý cười.
_ Vậy không biết Thái tử điện hạ định đưa Bản quân thưởng thức món ngon vật lạ nào đây?
Lãnh Nguyệt vui vẻ gõ nhẹ quạt phiến, lại đối thiếu niên nói:
_ Minh Nguyệt đô thành, ở Vạn nhất lâu có một đầu bếp trù nghệ bất phàm. Món ăn hắn làm ra, mỹ vị khó gì sánh kịp, ăn một lần nhớ mãi không thôi. Phụ Hoàng ta đã nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/2797003/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.