Chương trước
Chương sau
“Trầm đại ca.” Nàng hướng hắn cười, một bên âm thầm buồn bực vì sao cảm giác của mình đối với hắn đã hết, là bởi vì hắn thú Lục Phượng Nghi sao? Vẫn là...... Trong lòng của nàng đã có người khác? Nàng đã yêu Trường Tôn Kiệt sao?

Trầm Thuộc Vũ ngây ngốc nhìn nàng, giật mình nàng trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người, vẫn khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, bất đồng ở chỗ hiện tại nàng cả người tản mát ra một cỗ phong vận thành thục quyến rũ.

Thấy Trầm Thuộc Vũ mãnh liệt nhìn Sở Mộng Sanh, Tiểu Tước nhíu mày tiến lên, vẻ mặt cứng rắn nói: “Quán chủ, có chuyện gì sao?”

Trầm Thuộc Vũ bị nàng hỏi, nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười nói: “Không có gì, chính là không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được tiểu thư nhà ngươi, cho nên tới đây chào hỏi.”

“Nàng...... Gần đây tốt không?” Hắn đem tầm mắt lại lần nữa chuyển về trên người Sở Mộng Sanh, lộ ra chiêu bài tươi cười tao nhã đa tình.

Trong lúc nhất thời, Sở Mộng Sanh bị tươi cười quen thuộc kia mê hoặc, trong ký ức mê luyến hắn, sùng bái hắn, không khỏi tràn ra một chút mềm mại đáng yêu cười, có chút hoảng hốt nhìn hắn.

Phản ứng của nàng làm cho Trầm Thuộc Vũ càng thêm xác định suy nghĩ vừa rồi: nàng vẫn còn tình cảm với hắn, dư tình chưa dứt. Xem ra, dự đoán được nguyện vọng có được nàng là sẽ đạt thành.

Khi hắn đang muốn đẩy Tiểu Tước sang một bên, cùng Sở Mộng Sanh tiến thêm một bước nói chuyện với nhau thì lại giương mắt thấy thê tử của hắn Lục Phượng Nghi bước ra khỏi Ngọc Thạch trai, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của hắn.

Dưới tình thế cấp bách, hắn nhanh chóng tới gần bên tai Sở Mộng Sanh, thấp giọng nói: “Ngày mai giờ Tỵ đến hậu viện đình lương vân tự chờ ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho nàng. Nhớ kỹ, ta ở đấy chờ, không gặp không về!”

Sở Mộng Sanh chưa kịp phản ứng, Trầm Thuộc Vũ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nàng đang muốn mở miệng hỏi, lại đột nhiên có bóng dáng màu xanh cấp bách chạy lại gần, nhìn kỹ một chút, chỉ thấy Lục Phượng Nghi mặt mày tức tối đứng chắn đằng trước Trầm Thuộc Vũ.

“Đồ không biết xấu hổ, dám quyến rũ tướng công ta!” Lục Phượng Nghi không biết tốt xấu nhục mạ: “Chính mình cũng đã xuất giá, lại còn chẳng biết xấu hổ mê hoặc phu quân của người khác, một chút phụ đức cũng không có!”

Nàng lúc đó mắng, lập tức đưa tới đám người nhiều chuyện xì xào bàn tán.

Sở Mộng Sanh nhăn mày “Ta quyến rũ Trầm đại ca bao giờ? Chúng ta chẳng qua đúng dịp gặp nhau, ngươi đừng có mà chuyện bé xé ra to!” Nói đến tận đây, nàng cố ý dừng lại một chút, sau đó che miệng cười khẽ, nói tiếp: “Hay là...... Ngươi là đối với chính mình không tự tin rằng, thời thời khắc khắc không giữ được tướng công, sợ hắn ra bên ngoài tư tình với người ta?”

Lục Phượng Nghi bị nàng phản bác cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nàng tức giận duỗi ngón tay chỉ Sở Mộng Sanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi...... Ngươi lần sau tốt nhất đừng để ta thấy ngươi và tướng công ta ở cùng một chỗ, nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi!”

Quẳng lại một câu, nàng nắm ta Trầm Thuộc Vũ, căm giận đẩy đám người đùng đùng rời đi.

Trước khi đi, Trầm Thuộc Vũ vẫn không quên đưa cho Sở Mộng Sanh liếc mắt một cái rất có thâm ý, nhắc nhở nàng đừng quên lời hắn vừa nói.

Đám đông vừa tản đi, Tiểu Tước cau mày, không cho là đúng thì thầm: “Kia Trầm công tử cũng thật vô dụng, thế nhưng không dám đứng ra nói một lời công đạo, cư nhiên để mặc thê tử tùy tiện nhục mạ người, thật không biết lúc trước tiểu thư thích hắn điểm nào nhất!”

Sở Mộng Sanh không nói gì, trong đầu chỉ có lời nói của hắn bên tai lúc nãy, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì đâu? Đây là lần đầu hắn chủ động hẹn nàng, buồn cười ở chỗ hẹn vào thời bọn họ đều đã thành thân.

Hắn nói có chuyện trọng yếu muốn nói với nàng, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Nàng thật sự đoán không ra, nhưng cũng có một tia tò mò, đến tột cùng nàng có nên hay không đi đây?

Thấy nàng kinh ngạc ngẩn người, Tiểu Tước nhịn không được vỗ nhẹ nàng hạ xuống, “Tiểu thư đang nghĩ cái gì? Nghĩ đến thất thần a.”

Sở Mộng Sanh lúc này phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng cười, “Không có việc gì! Ngươi đừng đoán, chúng ta trở về đi!” Vẻ mặt của nàng có chút không được tự nhiên, chuyện Trầm đại ca hẹn nàng gặp mặt, nàng không tính để cho Tiểu Tước biết, bởi vì nàng chưa quyết định có đi hay không.

Tiểu Tước vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi Trầm công tử nói cái gì vậy?”

“Không...... Không có gì, ta đã… đã quên.” Sở Mộng Sanh làm bộ như không có việc gì, “Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.” Không cho Tiểu Tước cơ hội hỏi thêm, nàng xoay người bước nhanh trở về.

Tiểu Tước lẽo đẽo theo phía sau, trong lòng phi thường xác định tiểu thư nhất định có điều giấu giếm nàng, hơn nữa việc này tuyệt đối có liên quan tới Trầm Thuộc Vũ! Rốt cuộc hắn đã nói gì với tiểu thư? Tiểu Tước vẫn chưa từ bỏ tiếp tục suy đoán…

Hôm sau, Sở Mộng Sanh trái lo phải nghĩ, quyết định đi gặp Trầm Thuộc Vũ, thứ nhất là bởi vì nàng phi thường tò mò hắn rốt cuộc muốn nói với nàng chuyện gì, thứ hai nàng muốn biết rõ ràng chính mình đối với hắn mê luyến hay không đã hoàn toàn biến mất, làm rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra giữa nàng và Trường Tôn Kiệt.

Sau khi quyết định, nàng hướng Tiểu Tước phân phó: “Buổi sáng hôm nay ta muốn đến lương vân tự thắp hương, ngươi trước thay ta chuẩn bị đồ đi.”

Tiểu Tước không hiểu hỏi: “Tiểu thư làm sao có thể đột nhiên nghĩ lên miếu thắp hương bái phật? Ta nhớ phu nhân mỗi lần tìm tiểu thư, người đều tìm cớ trốn, hôm nay thực có hưng trí.”

“Ta là tâm huyết dâng trào, ngươi đừng lải nhải, nhanh đi xuống chuẩn bị đi!” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Đợi Tiểu Tước chuẩn bị xong, hai chủ tớ đi bộ vào Thành Tây Lương vân tự.

Lương vân tự hương khói mù mịt, là miếu thờ nổi danh ở Nhạc Châu, trong chùa chủ yếu cung phụng Quan Thế Âm Bồ Tát.

Sở Mộng Sanh cầm hương quỳ lạy một phen sau, thừa dịp Tiểu Tước thu dọn đồ đạc,nàng một mình đi đến hậu viện, Trầm Thuộc Vũ đang ngồi trong lương đình đợi nàng.

Nàng chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng gọi: “Trầm đại ca, ta tới.”

Trầm Thuộc Vũ việc quay đầu, vừa thấy nàng liền lộ ra vui sướng cùng hưng phấn cười, kéo tay nhỏ bé của nàng, “Ta biết nàng nhất định sẽ đến!”

Sở Mộng Sanh hơi hơi chau lông mày, không biết tại làm sao, nàng nhưng lại không thích hắn đụng vào, trong lòng một chút cũng không có cảm giác vui sướng.

Nàng bất động thanh sắc rút tay của mình về, mỉm cười hỏi: “Trầm đại ca tới tìm ta, có gì quan trọng mời nói?”

Trầm Thuộc Vũ không phát hiện dị trạng của nàng, chính là ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn nàng, “Ta tìm nàng tới là vì chuyện của hai ta.”

“Chuyện của ta và ngươi?” Nàng không hiểu nhìn hắn.

Trầm Thuộc Vũ hưng phấn gật đầu, “Ta biết nàng vẫn yêu thích ta, kỳ thật...... Ta cũng thích nàng, chẳng qua ngại tiểu sư muội, cho nên thủy chung không dám tỏ tình với nàng.”

Sở Mộng Sanh nao nao.

Theo lý mà nói, nghe được hắn nói như vậy nàng hẳn là vui sướng không thôi, bất quá nàng lại không có, thậm chí ngay cả cảm xúc phập phồng cũng không có.

“Hiện tại vấn đề của ta đã muốn giải quyết, ta vẫn đang thích nàng, càng không muốn mất đi nàng. Ta nghĩ qua, chúng ta vẫn là có thể cùng một chỗ.” Trầm Thuộc Vũ nói tiếp.

Hắn đang nói cái gì? Sở Mộng Sanh bị hắn làm cho hồ đồ rồi, “Ta không hiểu ý tứ của ngươi, ngươi đã muốn thú Lục cô nương làm vợ, mà ta cũng thành thân, việc này ngươi nên biết.”

Trầm Thuộc Vũ lơ đễnh cười nói: “Thú Phượng Nghi là vì muốn kế thừa Dương Oai võ quán, ta không thương nàng ta, người ta yêu là nàng. Về phần nàng gả cho người khác, chuyện này ta biết nàng là cố ý chọc giận ta, có phải hay không?”

Sở Mộng Sanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới hắn thật là vì kế thừa võ quán mới thú Lục Phượng Nghi, nàng đột nhiên phát giác nàng căn bản là chưa từng hiểu biết hắn.

Thấy nàng không nói, hắn nói tiếp: “Hiện tại ta đã là tân nhậm quán chủ Dương Oai võ quán, giữa chúng ta đã không có gì trở ngại. Nếu nàng nguyện ý, chúng ta có thể lén cùng một chỗ.”( S: *ném dép* *ném tông* ngwoi đang mơ ư)

Sở Mộng Sanh cảm giác đầu mình bị người đột nhiên gõ một cái, giờ phút này đang phát tiếng ong ong. Trời ạ! Hắn nên không phải đang ám chỉ bọn họ có thể yêu đương vụng trộm đi? Trong phút chốc, nàng cảm giác mình lưu luyến si mê trở nên ngu muội từ trước đối với hắn mà buồn cười.

Miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc chán ghét, nàng hỏi: “Ngươi không sợ làm như vậy sẽ bị thê tử của ngươi phát hiện sao?”

Trầm Thuộc Vũ chính là không sao cả nhún nhún vai, cười nhạt một tiếng, “Chỉ cần chúng ta cẩn thận làm việc, tuyệt sẽ không bị người phát hiện, huống hồ ta đã thành quán chủ, nàng ấy có năng lực làm khó dễ được ta ư?”

Hắn những lời này làm cho Sở Mộng Sanh thấy rõ cách làm người của hắn, nàng từ trước đến tột cùng là thích hắn chỗ nào? Nàng như thế nào ngu muội, còn vì hắn làm ra một ít chuyện lớn mật nghịch tục?

So với Trường Tôn Kiệt, hắn vừa tầm thường vừa xấu xa, bẩn thỉu.

“Kế thừa Dương Oai võ quán thực đối với ngươi trọng yếu như vậy?” Sở Mộng Sanh thản nhiên hỏi, nàng muốn biết rằng trong lòng hắn đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

Trầm Thuộc Vũ vung khẽ quạt lông, vẻ mặt thỏa mãn cùng tự phụ, “Ta đi theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng không phải là để vĩnh viễn chỉ làm cái đệ tử nhỏ, nam tử hán có đại sự nghiệp, kế thừa Dương Oai võ quán có thể tăng địa vị của ta, được người khác tôn kính.”

“Cho nên ngươi mới quyết định thú Lục cô nương?”

“Như thế nào, nàng còn giận ta?” Trầm Thuộc Vũ nghĩ nàng đang ghen, liền lấy lòng trấn an: “Kỳ thật, tiểu sư muội chỉ là quân cờ để ta lên làm quán chủ, ta không thương nàng nha! So với nàng, nàng ta còn kém xa lắm, tâm tình của ta từ đầu đến cuối chỉ có nàng.”

Ai! Sở Mộng Sanh ở trong lòng thở dài một hơi, nàng thật sự không nên đến đây, như vậy hắn trong lòng nàng còn có thể bảo trì một cái hình tượng hoàn mỹ, sau này nhớ lại cũng có hồi ức đẹp, tuy rằng bọn họ chưa từng mến nhau.

Nàng hẳn là cảm thấy khổ sở, phẫn nộ, nhưng nàng cư nhiên không có, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm.

Đến tận đây, nàng rốt cục phát hiện lòng của nàng sớm không ở trên người hắn, trên thực tế, hình ảnh của hắn ở trong đầu nàng sớm càng lúc càng mơ hồ, thay vào đó tất cả đều là khuôn mặt cương nghị sâu tuấn của Trường Tôn Kiệt, hơn nữa sau đêm động phòng hoa chúc, nàng luôn thời thời khắc khắc nhớ tới hắn.(S: hớ hớ, cách thuần vợ có hiệu quả đến không ngờ)

“Nghĩ cái gì? Nghĩ đến mất hồn như thế?” Chẳng biết lúc nào, Trầm Thuộc Vũ đi ra phía sau nàng, vô cùng thân thiết vươn song chưởng vòng ở eo nhỏ của nàng.

Đụng chạm của hắn làm cho Sở Mộng Sanh cả người bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.

“Buông! Chúng ta như vậy còn ra thể thống gì?” Nàng cố gắng muốn tránh thoát ngực của hắn, lại một chút tác dụng cũng không có.

“Nơi này không có người, nàng đừng thẹn thùng.” hắn cười khẽ.

“Ta là nghiêm túc, xin ngươi tự trọng!” Nàng dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện bội đức.

“Nàng còn tại giận ta!” Trầm Thuộc Vũ như trước nhận định nàng chính là buồn bực, hắn ôn nhu dỗ dành: “Ta nói rồi ta chỉ yêu mình nàng......”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Sở Mộng Sanh rốt cục kiềm nén không được không khách khí đánh gãy lời hắn tự cho là đúng.

Đang lúc nàng nghĩ muốn mắng chửi hắn thì một đạo thanh âm bén nhọn cao vút của nữ tử từ sau truyền đến ——

“Sở Mộng Sanh, không biết xấu hổ! Cư nhiên quyến rũ tướng công ta cùng ngươi lén hẹn hò!”

Người nói chuyện đúng là Lục Phượng Nghi, chỉ thấy nàng hung hăng nhìn chằm chằm Sở Mộng Sanh. Tiếp theo nhanh chóng đi vào trước mặt hai người, giơ tay tát Sở Mộng Sanh một cái.

Cái tát này làm Trầm Thuộc Vũ vốn còn ngây ngưới nhanh chóng buông tay Sở Mộng Sanh, cánh xa khỏi nàng.

Sở Mộng Sanh bị đánh hơi hơi lảo đảo, lửa giận trong lòng nhất thời dâng lên. Chết tiệt,Trầm Thuộc Vũ, chết tiệt Lục Phượng Nghi, rốt cuộc là ai chọc ai đây?

Cho tới bây giờ không ai dám tát nàng, bọn họ thật sự chọc giận nàng rồi!

Sở Mộng Sanh nhanh chóng đứng thẳng người, khơi mào lông mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Phượng Nghi, sau đó từng bước đi về phía nàng, từ trong hàm răng lạnh lẽo rít ra lời nói:

“Ngươi này nữ nhân điên, không biết rõ ràng sự tình liền đánh người!” Vừa nói xong, nàng lập tức đáp lễ Lục Phượng Nghi một cái tát.(S: tềnh yêu ơi, 1 cái hơi ít)

“Ngươi...... Ngươi dám đánh ta!” Lục Phượng Nghi ôm má nóng bừng căm giận, khí thế đã không bằng mới ương ngạnh kiêu ngạo vừa rồi, bởi vì nàng bị bộ dáng của Sở Mộng Sanh làm cho kinh sợ….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.