“Ngươi...... Ngươi là ai? Mau thả ta xuống!” Vừa khôi phục thần trí cùng khí lực, giọng của nàng cũng lớn hơn. Trừ bỏ Trầm đại ca, nàng không muốn nam nhân khác ôm nàng! Nàng tức giận thở phì phì phồng hai gò má, xú nam nhân này thân mật ôm lấy nàng như vậy, nếu để cho Trầm đại ca nhìn thấy sẽ họa to.(S: Aizzz, quên thằng cha đấy đi em)
Nghĩ vậy nàng bắt đầu liều mạng giãy dụa vặn vẹo, muốn tránh thoát khỏi ngực hắn, cách hắn thật xa.
“Mộng Sanh, đừng như vậy, vị công tử này là ân nhân cứu mạng của muội nha, làm sao muội có thể thất lễ với người ta được.” Lý Hương Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Ai nha! Biểu tỷ, tỷ không hiểu! Ta không thể để cho Trầm đại ca nhìn thấy ta cùng nam nhân khác bộ dáng thân mật như vậy, ta sợ hắn hiểu lầm ta, sau đó không để ý ta nữa!” Sở Mộng Sanh thở hồng hộc vừa giãy dụa vừa nói, nhưng mà đôi bàn tay to của Trường Tôn Kiệt lại thoải mái mà kiềm ở eo nhỏ của nàng, dễ dàng làm nàng không thể động đậy.
Mộng Sanh? Tên này rất quen thuộc. Trường Tôn Kiệt cau mày suy tư. Nữ tử trong lòng hình như là phi thường để ý Trầm đại ca, trong miệng nhắc mãi không quên, không biết tại sao, hắn đối với điều này cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, người cứu nàng là hắn, không phải Trầm đại ca nàng luôn mồm kêu, mà nàng ngay cả một câu nói cảm tạ cũng không có, còn đối với hắn vênh mặt hất hàm sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet-my-nhan/3208401/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.