Tấn quốc có Liễu Nguyên Khanh, hoàn hảo đến từng khía cạnh. Năm đó, tuổi trẻ khinh cuồng, đặt chân vào đất Sở khiêu chiến quần hùng. Tưởng rằng đã đánh bại được toàn bộ nhân tài đất Sở. Ngờ đâu lại mọc ra một Đào Nhạn Quân. Đào Nhạn Quân thân là con cháu danh gia lớn nhất của Sở quốc, dung mạo không phải là tuyệt sắc nhưng khí độ hơn người, đặc biệt là nhất tiếu tựa đào hoa, làm lòng người xao xuyến. Tuổi trẻ tài cao, trên đài áp đảo Liễu Nguyên Khanh giành lại danh dự cho Sở quốc…
Chuyện đời thế sự vô thường, tám năm sau, Liễu Nguyên Khanh đã là trọng thần trong Hoàn Hầu phủ, quyền khuynh Tấn quốc; còn Đào Nhạn Quân đã sớm cùng nhị thế tử Bùi Thanh của Hoàn Hầu phủ quy ẩn đào nguyên, để lại một hài sự cho người người bán tán… Tám năm, đào nguyên như giấc mộng, thức dậy rồi chợt nhận ra tất cả chỉ là tâm kế, Bùi Thanh không những dứt áo ra đi, còn tuyệt tình hạ độc Đào Nhạn Quân…
Tỉnh lại, Đào Nhạn Quân đã ở phủ Thượng Khanh đại phu nước Sở – Lăng Nhàn Vân. Người này, thân chưởng quản triều đình Sở quốc, nhưng từ tám năm trước đã nặng lòng với Đào Nhạn Quân, đã không ngần ngại đem giải dược cứu mệnh duy nhất cho Đào Nhạn Quân ăn. Kể từ đây, một mạt tình ý nảy sinh, một mạt chân tình theo đuổi…