Cách tòa nhà dạy học càng gần, ánh sáng càng rõ ràng, Ninh Tùy cúi đầu nhìn hai cái bóng thật dài in trên đất, mở miệng nói: "Buông tay ra được không? Tôi tự đi được."
"Nếu như cậu chạy trốn thì sao?" âm thanh của Tư Việt từ phía sau truyền tới, ngữ khí rõ ràng, "Tôi không muốn phải chạy đi bắt cậu lần nữa."
Lòng bàn tay ấm áp của anh cách một lớp vải đặt vào bả vai Ninh Tùy, lúc nói chuyện hơi thở giữa răng và môi khẽ lướt qua, theo đó còn truyền tới chút mùi vị pheromone của anh, hương rượu mát lạnh hòa vào ánh trăng, từng tia từng sợi quấn vào đuôi tóc Ninh Tùy.
Thông thường khi ở trường học mọi người sẽ thu pheromone của mình vào, dưới tình huống bình thường thì người khác sẽ không ngửi được.
Nhưng Ninh Tùy không bình thường, cậu có một cái mũi rất thính như mũi chó, là loại mà trong manga thường đặc tả phóng đại và làm nổi bật.
Khi vừa bước vào khóa huấn luyện quân sự của lớp mười cậu liền nhớ kỹ mùi pheromone của Tư Việt, đó là pheromone hương rượu mà cậu chưa bao giờ ngửi thấy trên người của người khác, không để ý liền bị nghiện.
Bất quá, dễ ngửi thì dễ ngửi, bị một chai rượu lôi cổ áo bắt giữ và quy án, loại chuyện này nghĩ như thế nào cũng... Ninh Tùy hít mũi một cái, co được dãn được mà nghĩ, thôi, mùi là tự đưa tới cửa không phải là mình chiếm tiện nghi.
Lúc đi tới cửa phòng học, Tư Việt mới buông lỏng tay, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ngam-ruou/3323203/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.