“Tam thiếu, mừng cậu trở về”
Không khí trong căn phòng vui vẻ bao nhiêu, bên ngoài chúng người làm xôn xao, náo nhiệt bấy nhiêu. Tiếng bước chân “lộp cộp, lộp cộp” ngày càng gần, cánh cửa phòng ăn mở ra một chàng thiếu niên chạc hai mươi lăm tuổi mang tướng mạo quý bảo nhân gian, một vẻ đẹp kết hợp giữa cái lạnh lẽo của trời đông và ánh nắng mặt trời của ngày hạ. Người con trai vừa bước vào ấy, chính là đương Tam Thiếu Gia nhà họ Hứa - Hứa Nhật Nam.
Nhật Nam vừa bước vào đã vội đi tới từ phía sau choàng tay ôm lấy Nhị Gia Phu Nhân, giọng bỡn cợt.
- Mẹ, con trai cưng của người về rồi đây.
Phạm Nguyên Lâm Hồng vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là thân hình cao ráo của đứa con trai khiến trên dưới Hứa Gia nháo nhào từ sáng đến giờ. Nhận lấy cái ôm từ quý tử, bà vừa tức lại vừa thương, sau cùng mới lên tiếng.
- Còn biết đường về đấy à? Mẹ tưởng con phải ở Tam Á thêm mấy ngày nữa chứ.
Thu về lời trách móc của mẹ, Hứa Nhật Nam không vội đáp lời, nhàn nhã đặt mình xuống ghế, hắn cầm bát vươn tay tự múc một bát canh bổ nhâm nhi. Nhật Nam đương nhiên biết rõ vì sao mẹ mình biết chuyện, để paparazzi chụp được đúng là một sơ suất lớn, bài báo đó đăng lên danh tiếng ảnh hưởng không ít, sợ rằng hiện tại cả một Hứa Gia đều đang chờ hắn trở về để cấu xé. Như một lẽ thường tình, Tam Thiếu Gia chẳng có vẻ gì lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3420881/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.