Phòng thờ được bố trí ở khu nhà phụ, để tới được phải đi qua một hành lang dài. Ở Châu Gia mọi căn phòng đều được thiết kế riêng với ba quy tắc trọng điểm tối giản - cổ điển và sang trọng, phòng thờ đương cũng không ngoại lệ. Cả căn phòng rộng khoảng ba mươi lăm mét vuông, tông chủ đạo là màu nâu của gỗ, trên trần gắn một tấm đèn đồng vàng ấm cúng, giữa trung tâm là bàn thờ với chiều sâu năm trăm sáu mươi milimet, chiều rộng chín trăm lăm mươi milimet mang ý nghĩa tượng trưng cho sự thịnh vượng. Trên bàn thờ bố trí ảnh các vị tiền bối Châu Gia quá cố, từ đời ông cố cho đến gần đây nhất là ông nội Minh Nguyệt - Châu Bắc Phiến.
Vương quản gia châm một nén hương rồi cẩn thận đưa sang Minh Nguyệt, cô dùng hai tay đỡ lấy dập đầu vài cái rồi cắm nén hương vào bát trước mặt.
- Ông nội, Minh Nguyệt về với ông rồi đây.
Minh Nguyệt cất lời, thanh âm nhẹ nhàng, trong trẻo có phần nghẹn ngào khác xa với một Châu Minh Nguyệt kiêu ngạo, thanh cao ngày thường.
- Cố Gia Chủ quả là ra đi quá đột ngột.
Vương quản gia tên đầy đủ là Vương Trọng Hiên, ông đưa tay chỉnh lại gọng kính lệch nhạt giọng.
- Trước đó một tuần ông nội vẫn còn khoẻ mạnh, tại sao hôm ấy lại đột quỵ?
Minh Nguyệt nén lại nước mắt, đồng tử quyết không rời di ảnh đặt ngay ngắn trên bàn thờ.
- Cố Gia Chủ vốn có tiền sử cao huyết áp nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3420868/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.