Ngoài sân bay phóng viên từ bao giờ đã tụ tập rất đông, ngỡ như đang chuẩn bị đón chào một vị tổng thống hay người nổi tiếng rất có sức ảnh hưởng. Ba người được vệ sĩ hộ tống ra đến tận xe, mặc ánh đèn camera cùng những câu hỏi của phóng viên dồn dập cả ba đều vô cùng bình tĩnh, nét mặt vốn không có gì thay đổi tựa như một điều hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc.
Ra đến xe, Minh Nguyệt chủ động ngồi ra phía sau nhường lại ghế trước cho Minh Khôi và Thuỵ Linh, chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh rời khỏi. Vừa yên vị, Minh Nguyệt lưng tựa thành ghế, tay khoanh trước ngực hai mắt nhắm hờ như chuẩn bị chìm vào giấc mộng. Nhiều ngày qua cô thường xuyên mất ngủ, hôm nay cũng phải sử dụng một lớp trang điểm dày hơn để che chắn. Những cơn ác mộng về cái ngày kinh hoàng năm ấy gần đây cứ liên tục hiện về khiến cho một kẻ ngông cuồng như Châu tiểu thư cũng phải biết thế nào gọi là sợ hãi. Cô vì thế cũng chẳng còn thiết ngủ, chỉ đặt bản thân vào trạng thái nghỉ ngơi cho vơi đi cái mệt sau một chuyến bay dài.
- Minh Nguyệt, bệnh tình của mày đã thực sự ổn chưa? Sao tự nhiên lại quay về đột ngột vậy?
Hứa Thuỵ Linh qua gương chiếu hậu nhận thấy sắc mặt của người bạn không được tốt. Dẫu sao cũng là con cháu Hứa Gia “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” cô dựa vào năng lực của mình quan sát một chút cũng có thể nhận ra Châu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3420866/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.