Edit: Bé Thỏ Giăng Nắng
Đêm nay Trần Thiên mất ngủ. Y vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng mình cầm hòn đá sát hại Phàm Triệt và cái cách Phàm Triệt đến gần liên tục nói yêu mình.
Anh yêu em như vậy, tại sao em phải rời khỏi anh?
Anh có thể chết vì em đấy.
Sao em muốn rời đi, sao em nỡ bỏ rơi anh?
Từng câu từng chữ giống như bùa chú không ngừng quấn lấy Trần Thiên khiến y hít thở không thông. Y chẳng thể nào chợp mắt, chỉ cần khép đôi mi lại thì những hình ảnh rời rạc ấy không ngừng lởn vởn trong tâm trí y.
Hơi thở Trần Thiên càng thêm nặng, y bất đắc dĩ phải ngồi dậy từ trên giường, khổ sở đưa đôi tay vò đầu bứt tóc, nét mặt trở nên nhăn nhúm hơn.
“Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao cậu không chịu buông tha tôi? Là cậu kêu tôi giết cậu mà? Nhưng vì sao không buông tha nhau?”
Trần Thiên bắt đầu khóc rống, bóng hình của Phàm Triệt tựa như ma quỷ bủa vây y – cho dù đã chết cũng không chịu từ bỏ. Trần Thiên làm ồn khiến Bahadwaj tỉnh giấc nửa đêm, cậu ta tưởng bên trong đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy đến phòng Trần Thiên. Thẳng đến khi trông thấy biểu cảm đau đớn của y thì Bahadwaj sửng sốt giây lát, cậu ta không biết nên hỏi thăm như thế nào.
“…Anh Trần, anh Trần! Anh sao vậy?”
Cậu định đỡ lấy người đối diện nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy cậu thì Trần Thiên dần dần bình tĩnh hơn, hơi thở cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mong-tuong/3139257/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.