Edit: Thỏ
Phàm Triệt nói đến nước này, Trần Thiên cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không thể hiểu ý hắn được? Nhưng y cũng không phản ứng ngay.
“Cậu…” Trần Thiên chỉ ngơ ngác nói một chữ.
“Tôi muốn ngài trở thành người của tôi!” Rốt cuộc Phàm Triệt nói ra rồi, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Trần Thiên như đang thưởng thức vẻ mặt đầy khó tin của y.
Điều này sao lại có thể… Hắn muốn y giống như đàn bà nằm ở bên dưới để hắn giao hợp ư? Quả thật Trần Thiên không thể tưởng tượng được loại hình ảnh này, đầu óc y liên tục né tránh, mọi thứ trở nên hỗn độn như một mớ hồ nhão. Y nên làm gì đây? Bây giờ mình nên làm gì? Trần Thiên không ngừng tự hỏi bản thân.
“Chỉ cần làm người của tôi, như vậy chúng ta sẽ gắn liền sinh mệnh. Tôi sẽ bảo vệ ngài, và bảo vệ cho thật tốt. Tôi sẽ không để ngài phải chịu một chút tổn thương nào, tôi sẽ là người đàn ông của ngài, dù có chết tôi cũng không để ngài chịu tổn thương. Một người đàn ông bảo vệ vật sở hữu của chính mình, đó luôn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Phàm Triệt cam tâm thề thốt với y, tâm trạng của hắn thật sự quá kích động!
Trần Thiên không biết nên làm sao mới phải, đây là dùng thân thể của mình để đổi lấy quyền được sống trên đảo sao? Thứ nhất, y cảm thấy khó lòng tin được. Thứ hai, y cảm thấy không thể nào tiếp thu nổi vấn đề này!
Trần Thiên nhìn nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mong-tuong/3139237/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.