Edit: Thỏ
“Đây không phải nhát gan hay không!!”
Trần Thiên lập tức phản bác, ngữ khí bất giác cao lên. Một người đàn ông trung niên bị một thằng nhóc nói mình nhát gan, chỉ cần là đàn ông bình thường ai nghe xong cũng sẽ tự ái, huống chi đối phương chỉ là cấp dưới của y mà thôi. Tuy rằng Trần Thiên không phải người gan dạ nhưng dưới tình huống như vậy, ai mà không tức cho được! Y cũng chẳng muốn sống như dã nhân trên hoang đảo đến cuối đời!
Phàm Triệt thấy giọng điệu Trần Thiên tức giận thì hắn càng vui vẻ, thậm chí còn bật cười thành tiếng. Trần Thiên bị nụ cười của hắn làm cho khó hiểu, vì thế y không nói gì thêm.
Phàm Triệt cười đủ rồi, lúc này mới nghiêm túc trả lời, trong lời nói mang theo tia kích động: “Sao ngài lại lo sợ chứ, tôi còn thấy đây là cõi yên vui ông trời ban cho mình, tôi sẽ gọi nó là đảo mộng tưởng của tôi!”
Có tôi, có em, không ai khác nữa. Tôi sẽ là chúa tể của em, tôi sẽ là chồng em.
Đây là mộng tưởng của Phàm Triệt, có lẽ cao xanh nghe thấy mộng tưởng của hắn, thấu hiểu nỗi đau hắn từng chịu đựng, rốt cuộc có ngày dâng trả gấp đôi.
“Đảo mộng tưởng?” Trần Thiên bất giác hừ một tiếng, y cảm thấy đúng là mình không thể nói lý với Phàm Triệt. Mộng tưởng cái quái gì? Mộng tưởng làm dã nhân sao? Xem phim cuộc sống hoang dã hơi nhiều rồi đó!
***
Nửa khuya nhưng Trần Thiên vẫn chưa ngủ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mong-tuong/3139227/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.