Edit: Thỏ
Nước biển đen như mực khiến y hít thở không thông, từ trước đến nay y chưa bao giờ đối mặt những chuyện khiếp đảm thế này. Bọt nước mạnh mẽ xộc vào xoang mũi, vào miệng, vào tai. Không biết là do chân trái quá đau hay do cơn ngạt thở dồn ép mà y cảm thấy đời mình như kết thúc. Y chỉ biết một giây cuối cùng y đưa tay siết lấy ngực, sau đó chìm sâu vào bóng đêm.
Chờ đến khi Phàm Triệt lên thuyền hắn mới phát hiện Trần Thiên không còn thở nữa, hắn bèn gọi Trần Thiên vài tiếng. Trông thấy Trần Thiên vẫn bất tỉnh nhân sự, đáy lòng hắn càng thêm hoảng hốt. Hắn vội vàng cởi bỏ áo khoác và thả y xuống.
“Trần Thiên, tỉnh, Trần Thiên!” Phàm Triệt căng thẳng vỗ vỗ mặt y, hắn dường như sắp khóc. Hắn cảm thấy hồn mình sắp lìa khỏi xác rồi, tất cả chỉ còn nỗi hoang mang và lo sợ. Hồi lâu hắn mới nhớ ra việc nên làm là cúi xuống nghe nhịp tim.
May quá, tim còn đập! Lúc này Phàm Triệt mới xốc lại tinh thần. Bởi vì vừa nãy tiêu hao quá nhiều thể lực nên giờ đây hắn liên tục thở dốc, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Trần Thiên lại chan chứa nét cười.
Chỉ có hai người bọn họ ở đây, giữa lòng biển mênh mang rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, tựa như hư ảo. Phàm Triệt bỗng nhiên lo lắng hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Phàm Triệt say đắm nhìn Trần Thiên, nhưng lúc này hắn nhận ra mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mong-tuong/3139221/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.