Giống như đã thật lâu không có ngủ ngon như vậy, Long Nghị Vân vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng hạnh phúc lại cảm thấy được tiểu Bảo Bối nhi trong lòng đang liều mạng lay hắn,“Nhanh lên nhanh lên! Ta muốn đi vệ sinh!”
Còn chưa tới sáng sớm, bên ngoài còn tối đen, Long Nghị Vân trợn to mắt nhìn liền chứng kiến thần tình vô cùng lo lắng của tiểu Bảo Bối nhi đang một tay ôm bụng một tay lay hắn, gấp đến độ đã sắp khóc ra rồi!
Từ sau khi tiểu Bảo Bối nhi đến đây, biết nhóc sợ lạnh,mùa đông ở kinh thành không thể so với Giang Nam, sợ nhóc ban đêm đi tiểu bị phong hàn, tiểu Phúc từ lúc đó liền để bồn cầu dự bị trong phòng Long Nghị Vân. Long Nghị Vân tuy rằng biết, chính là tiểu Bảo Bối nhi lúc ngủ luôn rất ngon, lúc nào cũng có cảm giác ngọt ngào đến hừng đông cho nên không có dùng qua, lúc này dự kiến trước kia lại phát ra công dụng, vội vàng đem tiểu Bảo Bối nhi ôm đến bồn cầu ngồi xuống, vừa đúng lúc Bảo Bối nhi trên người không có mặc tiết khố, chỉ duy nhất một món đồ tẩm y cũng thật là tiện lợi.
Bảo Bối nhi mơ mơ màng màng đi ngoài xong, Long Nghị Vân lại thấy nhóc ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, không có biện pháp nào, trước nay chưa từng hầu hạ qua người khác giờ ông chủ cũng đành phải chấp nhận làm nô tài, đem Bảo Bối nhi xử lý xong thả lại trên giường ấm, rửa sạch tay, thấy Bảo Bối nhi vẫn vừa mê mê vừa trợn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-moi-tieu-bao-boi-nhi/65622/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.