Hô…… Hô…… Hô…………
Bảo bối nhi thân ấm nằm trong chăn lại ngủ không được, không biết đêm nay sao lại thế này, bên ngoài gió thổi lớn tựa hồ như sắp có tuyết rơi.
Rầm rập rầm rập rầm rập………………
Đại ca đêm nay từ sớm đã trở lại, Nhị ca lại không trở về, hừ, Nhị ca kia nhất định là đi tầm hoa vấn liễu, còn nói cái danh Hoa Mãn lâu tốt lắm!…… Gia gia đêm nay rất vui vẻ…… tiểu An nhi mơ mơ màng màng nghĩ một ít việc vặt, bỗng lối suy nghĩ đột nhiên đứt quãng …… Tiếng gió rất lớn…… Tiếng gió?!!!
Rầm rập rầm rập rầm rập……………… Này rõ ràng không phải tiếng gió?! An nhi lập tức ngồi xuống, khó khăn lắm mới nuôi cấy ra một chút buồn ngủ hiện tại đã hoàn toàn chạy mất- vậy đây là thanh âm gì?
Đôi mắt to lập tức trừng lại bên ngoài đại viện! trong lòng mang nhiều hiếu kỳ lẫn quan tâm, tiểu An nhi tuy rằng từ bé được nuông chiều, mỗi người đều hết mực yêu thương, hai nam hài tử trong nhà cũng luôn luôn mặc hắn nghịch, trừ bỏ phá lệ cẩn thận bảo hộ cũng không cấm hắn ngoạn nháo, cho nên tuy rằng được nuông chiều, tiểu An nhi vẫn là lá gan rất lớn, hoạt bát hiếu động.
Đẩy ra cái chăn gấm thật dày, An nhi lăn xuống đệm ấm. Đôi chân bạch ngọc bước trên nền đá lạnh buốt, cảm giác đông lạnh khiến hắn rùng mình một cái. Nhanh đưa chân xỏ vào đôi giày lông xù da dê chật kín, phủ thêm áo khoác ngoài bằng da, tiểu An nhi quyết định đi thăm dò thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-moi-tieu-bao-boi-nhi/65618/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.