Vương Bàn Tử tựa hồ đã hiểu được cái gì, nháy mắt ra dấu với Văn Cẩm: “A! Đại tỷ, chúng ta nên ra ngoài nhìn thử mấy tên con cháu kia một cái thôi.” Nói xong cắm đầu bước ra ngoài trước tiên.
Văn Cẩm bình tĩnh nhìn Ngô Tà vài lần, rồi nói với Trương Khởi Linh: “Tiểu Tà giao cho cậu…” Nói xong cũng theo Vương Bàn Tử đi ra ngoài.
Sau khi hai người Vương Bàn Tử rời đi, trong động bỗng nhiên rất im lặng, im lặng tới nỗi ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh giường ngọc, hai tay bắt chéo đặt trên đầu gối, cúi đầu không nói một câu.
“Ách… chuyện kia… Tiểu ca…” Ngô Tà gãi gãi đầu, thử nói chuyện để phá vỡ loại không khí áp bách này nhưng rồi lại không biết nói gì.
“Tôi không bảo vệ tốt cho cậu!” Trương Khởi Linh ngẩng đầu, thần tình tràn ngập đau lòng cùng áy náy nhìn Ngô Tà.
“Không… cái này không phải trách nhiệm của anh.” Ngô Tà xua tay tỏ ra thoải mái rồi nói tiếp: “Đây là chuyện bất ngờ, ai cũng không biết mọi truyện sẽ trở nên thế này a. Nói sau, ngô…”
Ngô Tà thở nhẹ một hơi, miệng lập tức bị chặn lại, mềm nhũn ngã xuống giường ngọc.
Môi lưỡi dây dưa cùng một chỗ, nụ hôn sâu kéo dài, từng sợi từng sợi chỉ bạc tràn ra theo khóe miệng…
“Hô~” Trương Khởi Linh buông Ngô Tà ra, Ngô Tà thở phào một hơi, mắng: “Cái tên Muộn Du Bình chết toi nhà anh, anh không thể đánh tiếng trước một cái được hay sao hả? A~” Ngô Tà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-dong-nhan-binh-ta-mac-long/105958/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.