Sắc trời dần dần tối đen,trong núi không thắp đèn. Rừng cây yên tĩnh,ngẫu nhiên chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lác đác vang lên.
Cách khu lăng mộ không xa,có ba người mặc đồđen đang ngồi chồm hổm trong đám cỏ gặm bánh mì.
_”Các ngươi nói…nơi này có sói không ?” Doãn Chu khẩn trương hề hề khều khều Lâm Ngôn “Lấy dùm bình nước, khát muốn chết.”
_”Chai cuối cùng đó,tiết kiệm một chút,chúng ta không mang đủđồăn.” Lâm Ngôn cầm nửa bình nước khoáng đưa qua,xa xa nhìn chằm chằm ngọn đèn màu da cam, một ngày bận rộn chấm dứt, các công nhân đang tụ tập trong lều uống rượu đánh bài.
_”Sớm biết phải nhịn đói một đêm,làm gì thì làm cũng phải ăn luôn gói mì mà người ta mời cho rồi…” Doãn Chu oán giận nói.
Khi nói chuyện , một ngọn đèn lại tắt.
_”Thất sách, đáng lẽ phải mua chút thuốc mê bỏ vào trong cơm của bọn họ, như thế thì chúng ta đâu phải ngồi chờ như thế này.” Doãn Chu tiếp tục than thở,vỗ vỗ cánh tay một phen “Mẹ, làm cách mạng cũng không thảm như vầy,lão tử sớm muộn gì cũng bị muỗi cắn chết.”
Bốn phía đều là cỏ dại,gió thổi lạnh buốt.
_”Chưa từng nghe qua sao,có khổ thì mới có sướng.” Lâm Ngôn bẻ bánh mì nhét vào miệng Doãn Chu “Nếu cứ tiếp tục than thở, thìđừng trách ta không cảnh cáo ngươi.”
_”Ai u, ta biết rồi, là lương tâm ngươi bị chóăn.” Doãn Chu nói thầm một câu,hai chân tê rần,không thểđứng vững, đành đặt mông ngồi thẳng xuống đất,phát ra một loạt tiếng rào rào.
Tiểu đạo sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-dao-ra-quy/3169712/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.