Hai mắt Lâm Ngôn cay xè,bắt buộc chính mình bỏ chuyện Tiêu Úc sang một bên, trước hết phải có trách nhiệm với mọi người,liền tiếp nhận con búp bê vải từ tay Doãn Chu, cẩn thận đánh giá.
Quả thật không phải làđồ mới, lớp vải bông đã bạc màu,dính đầy những đốm đen,Lâm Ngôn rút một nhúm bông chà xát trong lòng bàn tay,không phải là là thứ bông thấm nước mà hiện nay thường dùng,mà là bông cũ,giống nhưđược lấy từ trong những vật liệu may mặc, khi ướt sẽ trở nên rất cứng, có chút ráp tay.
Lâm Ngôn còn muốn tìm tòi thìđã bị Doãn Chu ngăn lại,nói bên không chừng có dấu kim độc,khi bịđâm vào sẽ dính phải mê hồn đại pháp,Lâm Ngôn không đểý tới hắn,có chút đăm chiêu nói “Vừa rồi ta và Tiêu Úc đều ở bên ngoài,các ngươi thì lại đang ngủ,nếu nó muốn hại người không phải dễ như trở bàn tay ?”
_Lúc trước, mỗi khi nó xuất hiện không phải khiến ta bịđụng xe chính là bức ta nhảy lầu,nhưng gần đây rất kì quái, lần trước nó nửa đêm liền chạy vào phòng ta,trong tay còn cầm theo một búp bê vải cũ nát,nhưng chỉở một lát rồi đi,lần này lại nhét con búp bê vào trong lều,dựa vào những biểu hiện trước đó của nó thì không giống như tròđùa dai của một đứa con nít,vậy nóđang muốn làm gì ?
Doãn Chu thấy Lâm Ngôn tỏ ra nghiêm túc,liền thu hồi vẻ mặt bỡn cợt,vừa bóp tay vừa suy tư,khớp xương ca ca cạ sát vào nhau,sau một lúc lâu mới do dự nói “…Hay là con bé kia muốn nói điều gìđó với chúng ta ?”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-dao-ra-quy/3169685/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.