Kết quả này, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Tiểu nhị nơm nớp lo sợ đáng thương kia được phủ thêm áo khoác, đỡ lên trên bờ. Nhưng hắn hiển nhiên không thể khôi phục ngay được, thậm chí sau này có tỉnh táo như cũ hay không còn là vấn đề.
Cho nến kết quả lần xuống nước thăm dò này, sau khi hao binh tổn tướng, bọn họ đối với những thông đạo kia vẫn không biết gì cả.
Sau khi sợi dây được kéo lên, lúc những người khác còn chưa có phản ứng, Phong Hàn đã nhanh chóng nhảy xuống, hắn thậm chí còn không mặc đồ lặn. Hai mươi phút sau, dưới sự lo lắng chờ đợi của mọi người, Phong Hàn cả người ướt đẫm trồi lên khỏi mặt nước.
Hắn lắc đầu, nói: “Ta bơi qua những thông đạo kia một lần, có thể khẳng định, bên trong không có người sống.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên tương đối khó coi. Ngày thứ nhất ở bên hồ, đã tổn thất sáu người, đây là chuyện chưa từng xảy ra, đồng thời lại một lần nữa chứng minh ngôi mộ lần này không đơn giản, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.
“Khi không nắm chắc, có lẽ nên nghĩ biện pháp an toàn trước, chúng ta không thể cử thêm người xuống đó, nếu không lúc đến được ngôi mộ, chúng ta sẽ chỉ còn lại vài người.” Trong trầm mặc, Mã Văn Thanh mở miệng đầu tiên.
“Bây giờ chỉ có thể như vậy, chỉ có điều – chúng ta không có nhiều thời gian.” Lăng Vân do dự lên tiếng, cô cũng rất buồn bực, người đi theo Phong đều hiểu rõ, đối với Phong mà nói, thời gian vô cùng gấp gáp; hơn nữa, chỉ cần nhiệm vụ lần này không hoàn thành, Lạc Thanh vẫn sẽ ở đây, đó là chuyện mà Lăng Vân khó có thể chấp nhận.
“Nếu nói đến lo lắng sốt ruột, ta và Trần Ngọc tuyệt đối không thoải mái hơn so với ngươi.” Mã Văn Thanh liếc nhìn cô một cái, lãnh đạm đáp.
Bởi vì quan hệ với Phong Hàn, Lăng Vân cũng không còn ngần ngại tiếp xúc với Mã Văn Thanh, sau khi thanh niên cợt nhả này dùng phần lớn thời gian để lấy lòng cô, cô nhận ra người này căn bản trông thấy nữ nhân xinh đẹp liền sáp lại gần, đây là cái loại mà Lăng Vân ngứa mắt nhất.
Nhưng lúc này, bị Mã Văn Thanh bĩu môi đáp trả, cảm giác rất không thoải mái, Lăng Vân trợn mắt nhìn Mã Văn Thanh một cái, nhớ đến tình trạng của Mã Văn Thanh và Trần Ngọc, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Vừa đặt chân tới nơi, còn chưa bắt đầu làm việc, liền lọt vào bế tắc, ai nấy đều buồn bực.
Lạc Thanh quan sát mọi người, chợt nói: “Xuống sáu người, năm người không quay lại, người phía đông được vớt lên, chứng tỏ, phía đông có thể là lối đi chính xác.”
Vưu bộ trưởng nhíu mày, chỉ vào cái người thần chí mơ hồ bị cả đám tiểu nhị vây vào giữa trấn an hỏi: “Vậy giải thích thế nào về hắn?”
Lạc Thanh cười cười, đáp: “Đã tìm thấy lối đi, không có nghĩa là an toàn. Tương tự, người đi xuống khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau. Trong mắt của ta, vị tiểu nhị này biến thành bộ dáng như vậy, nói không chừng do bản thân hắn quá yếu kém.”
Nói tới đây, Lạc Thanh quay đầu lại nhìn về phía Phong Hàn: “Phong, kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, ta xuống đó xem thử.”
Phong Hàn cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, Lạc Thanh nhìn hắn một lúc, xoay người đi về phía nơi đặt đồ lặn.
Trần Ngọc nhíu mày, cho dù cậu trì độn, cũng có thể phát hiện, ánh mắt Lạc Thanh nhìn Phong Hàn không khác mấy với ánh mắt A Cát khi nhìn cậu, thỉnh thoảng còn có thể thấy được từ trong cặp mắt đen láy ấy sự nóng bỏng thâm trầm.
“Đợi đã.” Phong Hàn nhàn nhạt lên tiếng, lúc này Lạc Thanh đã chạy tới bên hồ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thanh, Phong Hàn nói: “Lát nữa ta đi.”
Lạc Thanh sửng sốt ngốc lăng, lại trở về bên cạnh Phong Hàn, trên mặt mang theo nụ cười khe khẽ, hắn vốn đã xuất chúng, cười rộ lên càng thêm hấp dẫn.
Mã Văn Thanh thờ dài quét mắt nhìn Trần Ngọc, trong lòng thầm nghĩ: kháo, cứ như vậy, Trần Ngọc nhà chúng ta thật không bì được.
Trần Ngọc nghe thấy Phong Hàn nói thế, trong lòng càng thêm phiền não, Phong Hàn đúng là người lợi hại nhất trong số bọn họ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai có thể bảo đảm hắn xuống đó sẽ không gặp nguy hiểm? Cậu vuốt vuốt trán nói: “Có lẽ chúng ta nên suy tính từ một góc độ khác, Phong Hàn, ta nhớ không lầm, tối hôm qua ngươi cũng đã nói, sau khi xuống nước hoạt động có chút khó khăn? Hỉện tại thì sao?”
Phong Hàn ngẩng đầu lên, cặp mắt tối đen nhìn chằm chằm Trần Ngọc như có điều suy ngẫm, “Ừ, thật ra ta cảm giác không rõ ràng mấy, trở lực hôm nay so với ngày hôm qua đối với ta mà nói đều không tính là lớn.” Câu này vừa nói ra, sắc mặt ai nấy đều biến đen.
“Bất quá, trở lực trong nước hôm qua quả thật nhỏ hơn.” Nghĩ một lát, Phong Hàn lại nói.
Ánh mắt Trần Ngọc sáng lên, cậu rốt cuộc bắt được đầu mối chợt lóe lên trong đầu: “Có lẽ chúng ta phải suy tính vấn đề thơi gian, đêm hôm qua sau khi ngươi xuống nước, Nãi Bảo lão phụ cũng đi theo. Lúc trở về, vẫn chưa thấy ông lên.”
“A Thổ cũng đã nói, Nãi Bảo lão phụ thường đi đánh cá vào lúc nửa đêm. Hơn nữa, hôm qua chúng ta tận mắt trông thấy, Nãi Bảo lão phụ tỉnh lại đúng thời gian ấy, thậm chí còn xuống nước. Lão phụ quanh năm sống bên hồ, hiểu biết về hồ Kính Thủy khẳng định so với chúng ta rõ hơn. Chúng ta đặ giả thiết nửa đêm đi đánh cá không phải do ông tính tình quái dị, mà là có nguyên nhân: ông ấy đánh cá vào lúc đó rất có thể là bởi vì nửa đêm trong hồ đi thuyền dễ dàng, hoặc suy đoán mạnh dạnh, không chừng vào khoảng thời gian như vậy, trong hồ mới an toàn nhất.”
A Cát và Liên Sinh liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu sự tán đồng trong mắt đối phương.
“Đêm hôm qua các ngươi không ngủ được đi ra ngoài? Sao ta không biết?” Chỉ có Mã Văn Thanh vẻ mặt nghi hoặc.
Liên Sinh tự tiếu phi tiếu nhìn Mã Văn Thanh, mở miệng nói. “Ừ, ta cảm thấy cách nói này có chút ý tứ, thử xem xem. Bất quá, tiểu Trần Ngọc, ý nghĩ của ngươi mặc dù không tệ, nhưng về mặt thời gian không quá dễ dàng, khuya khoắt, sau khi xuống nước, tầm nhìn nhất định kém hơn.”
Trần Ngọc khẽ giật mình, cậu cũng nghĩ tới điểm này, hơn nữa, nhiệt độ dưới nước cũng khiến người ta khó có thể chịu được.
“Sao ta cảm thấy chủ ý này của các ngươi như lấy dây buộc mình, dưới đáy hồ tối tăm mù mịt, nếu thật gặp phải cái gì thì chết chắc.” Mã Văn Thanh trừng mắt nói.
“Khó khăn đích xác là có, bất quá thời gian cấp bách, tình huống lại nguy hiểm như vậy, có nửa phần hy vọng cũng phải thử một chút. Nếu như Trần Ngọc phỏng đoán sai lầm, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác.” Vưu bộ trưởng nói.
Mọi người cuối cùng đạt thành nhất trí, quyết định khuya hôm nay sẽ xuống nước. bởi vì không xác định, không dám đem theo nhiều người, lực chọn một tiểu đội, Phong Hàn, Trần Ngọc, A Cát, Lạc Thanh cộng thêm hai tiểu nhị là sáu người, trước xuống nước tra xét.
Nếu như không có vấn đề gì, Liên sinh, Mã Văn Thanh, Lăng Vân, cùng Vưu bộ trưởng sẽ mang những người khác xuống sau.
Đáng nhắc tới chính là, trong quá trình tuyển người xảy ra việc ngoài ý muốn, vốn đội đầu sẽ giống sáu tiểu nhị xuống nước ban sáng, tính nguy hiểm cao nhất. Nhưng một tiểu nhị Trang gia không muốn đi theo đội thứ nhất, kiên quyết chọn người khác đi thay. Người đi thay tuổi không lớn lắm, tên là Lạc Tai Hồ, biệt danh là Hồ Tử.
Liên Sinh nhìn hắn vài lần, cười híp mắt hỏi nguyên nhân, Hồ Tử do dự trong chốc lát, ngại ngùng trả lời, bởi vì đội này có Phong Hàn, hắn cảm thấy đi theo Phong Hàn hy vọng sống sót sẽ lớn hơn.
Lý do có chút thái quá, nhưng trong lòng ai nấy đều ngầm tán đồng, hơn nữa cách nghĩ của mỗi người khác nhau, thương lượng một hồi, đành để hắn đi theo.
Đợi đến khi quyết định xong xuôi, mặt trời đã xuống núi, vì hành động vào nửa đêm nên bọn tiểu nhị đã ăn cơm từ sớm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mặc dù chủ ý là do Trần Ngọc đưa ra, nhưng trong lòng vẫn thấy không an tâm, chỉ nghe Phong Hàn chuẩn bị xuống nước, đã thấy sốt ruột. Hiện tại cậu phải làm cái gì đó, bảo đảm những người xuống nước được an toàn, huống hồ cậu cũng nằm trong số đó.
Do đám người Lạc Thanh, hiện tại Trần Ngọc muốn né tránh Phong Hàn vô cùng dễ dàng, kêu Mã Văn Thanh đến giúp che hộ, Trần Ngọc lấy ra tờ giấy bản đồ lấy được từ chuyến đi Tây Tạng kia. Nếu “cậu trước kia” tổng hội chỉ đường cho mình, làn này chắc cũng không ngoại lệ, thứ được ghi trên tờ giấy này phỏng chừng chính là mấu chốt để xuống nước.
Trần Ngọc nhìn hồi lâu, cho đến khi Mã Văn Thanh hỗ trợ che chắn bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu vẫn chưa nghiên cứu ra được điều gì. Đây cũng không thể trách Trần Ngọc, trừ Kính Thủy bên trên, cùng sáu chữ số, những chữ còn lại cậu không đọc được, cả sáu hình bản đồ nhỏ cũng không hiểu gì.
Xem xét lâu như vậy, là bởi Trần Ngọc đang suy nghĩ, cuối cùng dưới tiếng thúc gicụ của Mã Văn Thanh, Trần Ngọc ra quyết định, lôi điện thoại ra, sau đó đi đến một chỗ hẻo lánh, gọi một cú.
Tiếng chuông vang lên không lâu, điện thoại liền thông, đầu dây bên kia truyền ra thanh âm lười nhác mang ý cười: “Trần Ngọc? Ta còn tưởng rằng người rời khỏi Bắc Kinh rồi liền quên ta, thật không ngờ, còn nhớ gọi điện thoại cho ta.”
Trần Ngọc quẫn bách, cười khan: “Sao có thể, Kiều ca, ngươi chiếu cố ta không ót, ta quên ai cũng không thể quên được Kiều ca, chủ yếu hai năm nay quá bận rộn, chạy đông chạy tây, di dộng hơn phân nửa thời gian đều ở trong khu vực không có sóng.”
Người đầu dây bên kia tâm tình rất tốt cười ra tiếng, “Tiểu tử ngươi cũng thật khéo ăn nói, biết ta chiếu cố ngươi. Khi có chuyện mới nhớ đến ta, đành vậy. Nói đi, tìm ta có việc gì?”
Trần Ngọc liếc lều trại cách đó không xa, vội cười đáp: “Kiều ca, là như thế này, ta ở đây có mấy bản đồ, chữ bên trên ta không nhận ra, có thể dưới thời Thương Chu. Những chữ này đối với ta mà nói rất quan trọng, có thể an toàn của tất cả mọi người ở đây đều trông cậy vào nó, người giúp ta tra thử được không?”
Người Trần Ngọc gọi điện nhờ cậy chính là bạn học Kiều Dật hồi còn đang học nghiên cứu sinh, bất luận là ở trường hay sau đó đều đối với Trần Ngọc tương đối chiếu cố. Hơn nữa Kiều gia ở Bắc Kinh muốn người có người, muốn quan hệ có quan hệ, chỉa cần hắn đáp ứng, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề.
Đương nhiên, nếu như có thể, Trần Ngọc cũng không muốn thiếu nợ nhân tình của hắn, chính cậu cũng có thể tìm người để phiên dịch, nhưng không thể so với tốc độ làm việc của Kiều Dật được.
“Được.” Kiều Dật không chút d dự, thậm chí đồ còn chưa thấy, đã trực tiếp đáp ứng.
Vẫn là Trần Ngọc trầm mặc giây lát, cẩn thận nói: “Kiều ca, thứ này đối với ta mà nói rất quan trọng, trừ ngươi ra, nhất định đừng để lộ ra ngoài.”
Kiều Dật lại cười rộ lên: “Ngươi yên tâm, đồ gửi tới đây, bây giờ ta để cho ngươi đi chuẩn bị.”
“Cám ơn Kiều ca.” Trần Ngọc biểu đạt lòng biết ơn phát ra từ nội tâm, khác với sự khách khí vì quan hệ với cha trước kia, lần này Kiều Dật đã giúp cậu một việc lớn. Hơn nữa, những bản đồ này rất có thể còn liên quan đến thân phận trước đây của cậu, đem nó giao cho Kiều Dật, quả thực cần quyết tâm rất lớn, quyết tâm này có quan hệ trực tiếp đến sự chiếu cố của Kiều Dật mấy năm qua với cậu.
“Đừng chỉ nói trên đầu lưỡi, ta cũng không hiếm lạ gì, như vậy đi, lần này ngươi trở về, tới Bắc Kinh, đã lâu không ắn cơm ngươi nấu, cũng có chút nhưng nhớ rồi.” Kiều Dật nói.
“Được, việc nhỏ này, đợi ta xử lý xong mọi chuyện ở đây, lập tức đến Bắc Kinh.” Trần Ngọc lấy lòng đáp.
Đợi đến lúc hai người cúp điện thoại, Trần Ngọc chụp sáu bức bản đồ rồi guiử qua cho Kiều Dật, nghĩ đến việc không bao lâu nữa, có thể tìm thấy phương pháp an toàn xuống nước, cậu liền cảm thấy vui vẻ.
Chính như Phong Hàn đã nói có hắn ở đây, Trần Ngọc sẽ không sao cả, Trần Ngọc cũng quyết không để Phong Hàn phải mạo hiểm. Phong Hàn mạng đến đâu, Trần Ngọc cũng sẽ vẫn lo lắng.
Cho dù cậu có thể là kẻ địch của Phong Hàn, nhưng chưa tới phút cuối, ai cũng không thể quyết định kết cục. Trần Ngọc không phải là người cam chịu số mệnh, cậu chỉ biết, cậu không thể để Phong Hàn gặp chuyện không may.
Khoảng hai giờ rưỡi đêm, Trần Ngọc bị ai đó đánh thức. Không tình nguyện mở mắt ra, phát hiện A Cát đang ở bên cạnh nhìn cậu, nói: “Trần Ngọc, chúng ta chuẩn bị xuống nước.”
Trần Ngọc ngây ra một lúc, lật người dậy mặc quần áo chuẩn bị.
Tiểu Mập vùi trong ngực Trần Ngọc được cẩn thận để xuống, Tiểu Mập lỗ tai vừa động, lập tức mở mắt ra, mơ mơ màng màng liếc Trần Ngọc một cái, đang định đứng lên, chợt nghĩ đến tình cảnh hôm qua, lập tức trở mình, cuộn người lại tiếp tục ngủ: chuyện của người lớn, đôi khi có trẻ con bên cạnh sẽ không tiện, chẳng có gì, khi Phong Hàn lôi Trần Ngọc về nhà, nó cũng không thể ở bên cạnh, ân, nhất định là vậy.
Bất quá, bọn họ gần đây càng ngày càng kịch liệt, xuống cả dưới nước. Tiểu Mập vừa giận dữ nghĩ, vừa khò khè ngủ tiếp. (phát mông)
Khi Trần Ngọc và Mã Văn Thanh thu thập xong, những người khác đã sớm chờ ở bên ngoài lều.
Mang theo áy náy chào hỏi, hai người theo bọn họ đi về phía hồ. Ban ngày khí trời tốt, ban đêm trời lại đầy mây, không trăng không sao, trừ nơi được đèn pin chiếu sáng tới, bốn phía đều tối đen như hũ nút. Có lẽ do nguyên nhân thời gian, có lẽ mọi người đối với lần hành động lúc nửa đêm vẫn còn thái độ hoài nghi, tâm tình đều xuống thấp, ngay cả thanh âm nói chuyện với nhau đều nhỏ vô cùng.
Đến bên hồ, mọi người tháo con thuyền ở phía đông ra, đang chuẩn bị lên thuyền thì bất chợt một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Trần Ngọc bị dọa sợ đến mức trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, chợt co thắt lại, sau đó ý thức được là tiếng con chó của Nãi Bảo lão phụ trong căn nhà gỗ nhỏ bên hồ.
Trần Ngọc giơ tay lên, lại là ba giờ sáng, tiếng chó sủa vang lên trong ban đêm yên tĩnh giống y hệt với đêm qua.
Không chỉ Trần Ngọc, những người khác đang khẩn trương cao độ cũng sợ hết hồn. Mã Văn Thanh đi đến cạnh cửa, bật đèn pin nhìn vào trong, tiếng chó sủa nhỏ dần, nhưng không dừng.
“Trong nhà không có ai, thật là chó người nuôi cái gì, đêm hôm khuya khoắt, đây không phải cố ý dọa người sao.” Mã Văn Thanh bất mãn lẩm bẩm.
Trần Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ Nãi Bảo lão phụ từ đêm qua xuống hồ còn chưa trở lại? Giống với tiểu nhị trước đó lành ít dữ nhiều? Nghĩ tới đây, Trần Ngọc vội dừng lại,trước khi xuống nước, nghĩ những thứ này là điềm xấu.
Hai tiểu nhị đi xuống trước, tiếp theo là A Cát, Trần Ngọc, Phong Hàn, Lạc Thanh. Vị trí của Trần Ngọc là ở chính giữa, coi như là an toàn nhất.
Sau khi bọn họ xuống nước, vui mừng nhận ra, trở lực dưới nước rõ ràng so với ban ngày giảm đi nhiều, hơn nữa, nước xoáy cơ hồ đã biến mất.
Trong nước vẩn đục, bọn họ cố ý bật hai đèn pin. Lặn xuống đại khái hơn chục thước, thì đến được thông đạo phát hiện ra vào ban ngày.
Tiểu nhị dẫn đầu ở trên nham bích tìm kiếm một hồi, sau đó quay đầu lại ra hiệu bằng tay với mọi người, chui vào trước. Đến lượt Trần Ngọc, cậu mới phát hiện cửa vào thông đạo trên nham bích là một phiến đồng xanh đặc biệt dày.
Đại khái chính giữa có một cơ quan tương tự như cái kích, khi lấy tay đẩy cái khoen cự đại trên phiến đồng xanh, ở chính giữa sẽ có một khối di động lên trên, cho đến lúc xuất hiện một cửa động cao chừng một mét. Người phía trước chui vào đồng thời người phía sau đón lấy, tiếp tục đầy cái khoen.
Trước ki đi vào A Cát quay đầu lại liếc mắt nhìn, cánh tay kéo lấy Trần Ngọc, tựa hồ ý bảo cậu đừng lo lắng. Trần Ngọc gật đầu với A Cát, kẹp giữa A Cát và Phong Hàn, là vị trí an toàn nhất. Nhưng từ lúc xuống nước đến giờ, Trần Ngọc vẫn một mực cảm thấy bất an không giải thích được. Có lẽ là bởi không đợi được điện thoại của Kiều Dật, cũng lời phiên dịch những thứ kia.
Hít vào một hơi thật sâu, chờ A Cát đi vào, Trần Ngọc cũng cúi người chui theo.
Sau khi Trần Ngọc vào cửa, phát hiện là một thạch thất không lớn, nơi bọn họ tiến vào địa thế thấp, đi lên trước vài bước, chợt xuất hiện một đài cao, ba người tiến vào đầu tiên đều đang vây quanh cái đài đó.
Trần Ngọc bởi vì từ nhỏ đã thành thói quen, sau khi vào cửa liền xoay người nghiên cứu phiến đồng xanh bên sườn, đợi đến lúc thấy cái khoen đồng đạng mới yên tâm. Nếu không chốc nữa vào hết đây, không ra được, sẽ phiền toái lớn.
Trong thời gian cậu nghiên cứu, Phong Hàn và Lạc Thanh cũng tiến vào. Cửa đồng xanh nặng nề rơi xuống, bởi vì cánh cửa, sáu người đều cởi dây thừng an toàn trên người ra, thắt ở cạnh cửa. Thạch thất này thiết kế tương đối xảo diệu, nước hồ lúc bọn họ đi vào theo mấy đường thóat nước ở hai bên sườn với địa thế thế thấp chảy đi hết, cho nên, trong thạch thất không có nước.
Đám người Trần Ngọc cũng đến gần cái đài, lúc này mới phát hiện trên đài có một cửa vào khác xuồng phía dưới, đây mới thực sự là cửa vào thông đạo đi.
Cửa vào tối thui, không có cánh cửa. Sáu người liếc mắt nhìn nhau, trước cùng ném thanh ánh sáng lạnh xuống, chỉ thấy bên trong ánh sáng chói mắt, sau dó ngoằn ngoèo một hồi, thông đạo lại khôi phục bóng tối như cũ.
Không có bất cứ động tĩnh gì, ngoại trừ ánh sáng chói mắt đến bất hợp lý.
Tiểu nhị dẫn đầu đã bắt đầu đi vào trong, tiếng bước chân của hắn cẩn thận mà vững vàng, thoạt trông cũng không có nguy hiểm.
Người phía sau cũng lục tục kéo nhau vào, khi cả sau người đều ở trong thông đạo, thông đạo chợt sáng như ban ngày. Trần Ngọc chờ đến lúc ánh mắt thích ứng, nhìn sang hai bên, nhất thời lấy làm kinh hãi.
Trong đầu cậu nháy mắt nhớ lại câu nói đêm hôm qua của Nãi Bảo lão phụ, vội cởi mũ bảo hộ ra hét lên: “Đừng nhìn vào gương!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]