Chương trước
Chương sau
Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn chắc chắn sẽ không tự mình chủ động giải thích, vì vậy, cậu cố gắng phớt lờ việc bây giờ mình đang nằm trên giường của hắn, có phần yếu thế mà toàn thân lại rất khó chịu, nói: “Phong Hàn, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.” Thanh âm thốt ra, mang theo chất khàn khàn nhàn nhạt, Trần Ngọc nhất thời thấy lúng túng.  May là trong phòng cũng không bật đèn, không thì ai đó có thể thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Phong Hàn trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”

“Triệu Ly tại sao lại tới tìm ngươi?”

Khóe miệng Phong Hàn câu lên biểu lộ sự châm chọc, đáp: “Vì để thỏa mãn dục vọng nào đó, loài người đều có lòng tham không đáy, rõ ràng đã có được rất nhiều, nhưng vẫn hy vọng xa với tới những thứ vốn không thuộc về bản thân.”

Trần Ngọc nghi hoặc nhướng nhướng mày, nhớ đến thứ mới nãy Triệu Ly yêu cầu, nói: “Ngươi nói đến Xích Đan? Thật sự có đồ vật trong truyền thuyết này?” Tại Trung Quốc thời cổ đại, Xích Đan được miêu tả là một trong Tam đại thần châu, có thể thoát thai hoán cốt, chỉ có điều vật này quá huyễn hoặc, ngoại trừ công dụng, không thấy có ghi chép thêm bất cứ điều gì khác.

“Ân.” Không biết có phải là ảo giác hay không, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt của Phong Hàn, nhưng Trần Ngọc vẫn cảm giác quanh người hắn lại xuất hiện sự lạnh lẽo như lần đầu tiên bắt gặp, mặc dù sự lạnh lẽo ghê người đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, hỏi tiếp: “Nếu vậy, hắn có khả năng là người gây nguy hiểm cho phụ thân ta hay không?”

“Không thể.” Phong Hàn lần này cực kỳ khẳng định nói, ngón tay thon dài của hắn xoa lên mi tâm Trần Ngọc, thản nhiên lên tiếng: “Ta không nhìn ra được hắn có tâm tư đó, cho dù là có, hắn cũng căn bản không phải là đối thủ của phụ thân ngươi.”

Cả người Trần Ngọc có phần cứng ngắc, đối với sự đụng chạm của Phong Hàn, mặc dù đã sớm tập thành thói quen, nhưng thân thể vừa mới trải qua chuyện khi nãy tựa hồ càng thêm mẫn cảm, cậu vội vàng nắm lấy bàn tay trắng trợn kia, cố gắng tập trung tinh thần, tiếp tục truy vấn: “Vậy phụ thân ta tại sao lại mất tích? Thẩm Tuyên… mặc dù lời nói không nể mặt, hơn nữa hẹp hòi đáng giận, nhưng ta tin hắn không phải là người muốn hại phụ thân; chẳng lẽ là Dương gia và Khương gia? Nhưng phụ thân gần hai năm nay không hề phát triển thêm sản nghiệp, cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với lợi ích của bọn họ.”

“Trước lúc lên vách núi, ta nhìn thấy phụ thân ngươi, nói cách khác, hắn không bị kẹt lại trong quỷ thành, phụ thân ngươi cùng Thẩm Tuyên hình như là nhóm người đi lên sớm nhất.”

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt, ta nhất định sẽ tìm được ông.” Không có trong quỷ thành, chứng minh tỷ lệ còn sống rất lớn.

Nhớ đến Triệu Ly và A Anh đều đến tìm Phong Hàn, Trần Ngọc mắt sáng rực lên, từ từ chống đỡ thân thể, dựa sát vào Phong Hàn hỏi: “Phong Hàn, Triệu Ly hẳn là biết thân phận của ngươi đi. Dù sao cũng đã có người biết, ngươi xem quan hệ của chúng ta rõ ràng so với bọn họ tốt hơn nhiều, ngươi có phải hay không nên cân nhắc….”

“Tuyệt đối không có khả năng.” Phong Hàn ôn nhu trả lời, không biết là Triệu Ly tuyệt đối không có khả năng biết, hay là tuyệt đối không thể cân nhắc nói cho Trần Ngọc.

“Được, ngươi không muốn nói thì thôi.” Trần Ngọc tiếp tục tiến tới, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, đưa tay dùng sức kéo lấy cổ áo của Phong Hàn, dùng thanh âm êm ái nhất nói: “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn, Trần Ngọc ta cái gì cũng có thể chịu, chính là không chịu được thiệt thòi. Nhưng bây giờ, ngươi nghĩ xem, ngươi mạc danh kỳ diệu xuất hiện, đảo loạn tất cả cuộc sống của ta, khiến nó rối loạn. Lại còn khiến ta chịu sự tổn thất cực lớn về vật chất và tinh thần, ngươi dù thế nào cũng phải cho ta một cái công đạo chứ?”

Đối với chuyện hoang đường hai người vừa làm, Trần Ngọc rất ảo não rất buồn bực rất bi phẫn, đương nhiên thật ra thì cũng có khoái cảm nhưng điều này đánh chết cậu cũng không nói! Tóm lại, vạn phần phức tạp, nhưng có một số việc nhất định phải đối mặt. Trần Ngọc vẫn cảm thấy tiên hạ thủ vi cường, vì vậy dứt khoát chủ động nói ra, tranh thủ chút lợi ích thực tế.

Trong đôi mắt màu đen của Phong Hàn phiếm một màu vàng nhạt, ngược sáng, có vẻ càng thêm thần bí, hắn hứng thú nhìn Trần Ngọc, càng đến gần hơn, vén lên tóc mai bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt rũ xuống của Trần Ngọc, nói: “Đương nhiên, ta sẽ giúp ngươi tháo bỏ lời nguyền. Cũng sẽ giúp ngươi tìm được phụ thân mình, còn có thể bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm.”

Trần Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục nói: “Để công bằng, lần tới khi chúng ta làm chuyện “sung sướng”, thì cho ta ở trên, sau đó sẽ lại như trước đây?” Nhắc đến hai chứ “sung sướng”, thế nào cũng thấy có phần nghiến răng nghiến lợi.

“Ta thừa nhận loại vận động này khá tốt, rảnh rỗi chúng ta có thể tiếp tục thử một lần nữa.”

Trần Ngọc nhẫn nhịn, sau đó bùng phát: “Trọng điểm ta nói không phải ở đó!”

“Ta không cho là tế phẩm có quyền được lựa chọn.”

“…”

Trần Ngọc vô lực nhìn chằm chằm cái người tuấn mỹ mà lãnh khốc nọ, lúc này khuôn mặt bá đạo đến ghê tởm cực kỳ, rốt cuộc quyết định khi mình vẫn còn giữ được lý trí thì nên nói sang chuyện khác: “Ngươi đã sống bao lâu rồi?”

Phong Hàn có chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ tới Trần Ngọc sẽ đi hỏi vấn đề này, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “So với những gì ngươi tưởng tượng còn lâu hơn.”

“Ngươi biết A Cát?”

Phong Hàn trầm mặc một hồi, lắc đầu, nói: “Không biết, người mà ta nhớ rất ít. Có lẽ ngươi nên đi hỏi anh trai của hắn.” A Cát cùng với quỷ thành đều bị nhấn chìm trong sa mạc, A Bố Lạp không cách nào mà sống một mình an ổn qua ngày, nói muốn đi tìm bằng hữu trước đây, nghĩ cách cứu A Cát, bây giờ cũng đang ở tại nhà trọ này. Ngày mai lên tàu, có lẽ sẽ không còn gặp lại hắn nữa.

Trần Ngọc đắn đó một chút, nói: “Được, ngày mai ta sẽ đi hỏi hắn.”

“Tại sao lại nghĩ ta biết A Cát?” Phong Hàn nghi hoặc nhìn Trần Ngọc.

Trần Ngọc cứng họng, có một hai lần, Trần Ngọc luôn cảm thấy A Cát nhận biết mình, cũng quen Phong Hàn, nếu không hắn không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn Phong Hàn, cũng sẽ không nói với mình những lời đó. Nếu giả sử A Cát nhận lầm người, người như Phong Hàn thật ra thì rất khó để nhận lầm đi.

“Chẳng qua là cảm thấy, A Cát cũng rất lợi hại, có phần tương tự ngươi. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi là bánh tông, lẽ nàp A Cát cũng không phải là con người?”

Trong đôi mắt Phong Hàn nhìn Trần Ngọc mang theo ý cười không dễ nhận ra, đưa tay đem Trần Ngọc chuẩn bị tránh xa một chút kéo trở lại, tiến tới nói bên tai cậu: “Có lẽ là vậy, nhưng ta và A Cát tuyệt đối không giống nhau.”

Hơi thở nóng rực của Phong Hàn phả ra trên cổ cậu, đầu óc Trần Ngọc lập tức trống rỗng, khẽ chửi thầm một tiếng, vội vàng di chuyển về phía cạnh giường, tay trái trong lúc lơ đãng đụng phải một vật lạnh như băng. Trần Ngọc quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Ngươi để vật này ở trên giường?” Trần Ngọc run rẩy, trong lòng nói, đại ca, ngài thích hắn quá a, cánh tay cũng để ở nơi này.

Tiếu ý trên mặt Phong Hàn biến mất, chỉ ôm lấy Trần Ngọc, dùng thảm bao lại, nhàn nhạt nói: “Chìa khóa của Thanh Long Hoàn khi nãy là ở trong tay hắn.”

Trần Ngọc cũng trầm mặc, một người biến thái như vậy, đối với quá khứ,  Phong Hàn lại giống như thân phận của hắn, giữ kín như bưng. Như vậy vẫn bị lơ lửng giữa không trung, không thể nghi ngờ là phi thường khó chịu, hơn nữa người kia còn liên quan đến tính mạng của mình. Trần Ngọc thầm nhủ: một ngày nào đó, ta sẽ biết được hết thảy, cho dù không phải là ngươi nói cho ta biết. Nhưng đến khi Trần Ngọc biết được tất cả, cậu lại hy vọng, mình thật ra cái gì cũng không biết.

“Thật ra thì ta còn muốn nói cho ngươi biết một chuyện, vốn muốn đi tìm ngươi, kết quả ngươi đã tới trước.” Phong Hàn nói.

Trần Ngọc lấy lại tinh thần, nhìn về phía Phong Hàn, “Chuyện gì?”

“Còn nhớ lúc chúng ta đi lên không có người lay động sợi dây báo cho chúng ta hay không?” Thanh âm của Phong Hàn đặc biệt nghiêm túc, thấy Trần Ngọc gật đầu, Phong Hàn tiếp tục nói: “Nửa đường ta có dừng lại một lần, sau đó chúng ta trèo lên tiếp. Ta muốn nói cho ngươi biết, lúc ta dừng lại, sợi dây đã bị đứt.”

“Ngươi nói cái gì?” Trần Ngọc nhất thời cất cao giọng hỏi, cậu tựa hồ có phần không thể hiểu được những lời mà Phong Hàn nói.

Phong Hàn ung dung trả lời: “Ngươi không nghe lầm, ta dừng lại rất lâu, chính là khi ấy, dây thừng đã đứt. Chẳng lẽ sau đó ngươi không hề phát hiện ra, trên sợi dây có nhiều hơn một nút kết? Ngay chỗ dưới vách đá khoảng chừng một mét.”

Sinh tử trước mắt, ai lại đi để ý đến cái thứ đó! Gượm đã, một mét dưới vách đá, dây thừng đã bị cắt đứt, thế nhưng, lúc bọn họ ngừng lại, rõ ràng vẫn còn ở giữa sườn núi, còn cách bên trên ít nhất ba bốn mươi mét.

“Vậy chúng ta làm sao lên được?” Trần Ngọc khó khăn hỏi.

Phong Hàn nhìn trả Trần Ngọc, bình thản hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng mình rất nặng? Đương nhiên là ta mang ngươi đi lên.”

“…”

Tay không cheo leo trên vách núi 90 độ còn mang theo một người? Trần Ngọc muốn đập đầu vào tường, thật sự không phải ta không muốn xem ngươi như một người bình thường, ngài làm những chuyện như vậy, bây giờ khiến ta muốn lừa mình dối người cũng thấy quá khó khăn a. Bất quá, xem ra, Phong Hàn lại cứu mình lần nữa.

Nợ nhiều rồi không lo, Trần Ngọc chết lặng nói câu cảm ơn, sau đó nhìn Phong Hàn, chờ hắn tiếp tục.

“Lúc ta đi lên, trông thấy tam đệ tử của phụ thân ngươi đang đứng bên mép vực, tên là Hàn gì đó. Thấy ta đi lên, hắn có chút khác thường.”

“Hàn Hiểu Thần.” Trần Ngọc nói, lại là hắn?

Ân, khác thường là đúng, hắn chứng kiến ngươi cứ như vậy đi lên mà vẫn tỏ ra bình thường mới là có vấn đề, Trần Ngọc bắt đầu tưởng tượng đến trường cảnh kia rốt cuộc là ai hù dọa ai.

“Mặc dù điều này không nói lên điều gì, nhưng ngươi sau này cũng nên cẩn thận một chút.” Phong Hàn nói.

Trần Ngọc có phần mệt mỏi gật đầu, Thẩm Tuyên không nói, bây giờ cả Triệu Ly và Hàn Hiểu Thần tựa hồ cũng có chỗ khả nghi. Phụ thân chưa bao giờ có ý định để cho cậu tiếp nhận Trần gia, những người này cậu cũng không hiểu rõ cho lắm, chẳng lẽ hai người kia vì phụ thân giao Trần gia cho Thẩm Tuyên mà bất mãn sao.

Trần Ngọc trăm mối suy tư không có lời giải, nhớ tới một chuyện khác, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hàn, có chút bất an nói: “Ta — ta biết ngươi có việc phải làm, nhưng, ta muốn trước tiên đi tìm phụ thân ta.”

“Ừm, ta trước tiên sẽ cùng ngươi tìm ra phụ thân ngươi.” Phong Hàn không chút do dự nói.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút cảm kích, hiện tại phụ thân mất tích, Thẩm Tuyên lại có thái độ không nóng không lạnh kỳ quái, cậu thực sự có cảm giác tứ cố vô thân.

Vuốt vuốt mi tâm, Trần Ngọc đầu lại bắt đầu vựng, nhìn bên ngoài đã gần đến năm giờ sáng, bây giờ trở về phòng, có lẽ còn ngủ thêm được một lúc. Mặc dù dựa vào Phong Hàn rất thoải mái, nhưng đây là phòng đơn, để cho người khác thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì phiền toái. Trần Ngọc nói một tiếng với Phong Hàn, chịu đựng mệt mỏi, đứng dậy trở về phòng.

Cho đến khi Trần Ngọc vào phòng đóng cửa rồi, Phong Hàn không tiếng động đi theo phía sau mới xoay người lại đi về phòng mình.

Khi Trần Ngọc vào trong phòng, báo con đang nằm trên giường của cậu, dang bốn chân ngửa mặt lên trời, ngủ tít. Trần Ngọc cười cười, ôm báo con vào ngực, báo con đang ngủ mơ mơ màng màng duỗi duỗi chân tựa như muốn thị uy, nhưng cũng không để lộ ra móng vuốt sắc bén, hiển nhiên đối với sự tiếp cận quá mức quen thuộc này, căn bản không nhấc nổi phòng bị.

Vừa nằm xuống, Trần Ngọc ngủ thẳng tới giữa trưa.

Mới rời khỏi sa mạc, mọi người cũng đều thả lỏng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, cũng không vội vã lên đường.

Mã Văn Thanh đi tới thúc giục Trần Ngọc cùng đi ăn cơm trưa, Trần Ngọc tắm táp qua loa, mang theo báo con, lại bắt gặp Phong Hàn, ba người liền đi xuống tiệm cơm ở lầu dưới. Diện tích cũng không lớn, người cũng không ít, A Anh cùng Hứa Thiếu An, Khương lão gia tử, Dương lão lục bọn họ cũng ở đây. A Anh hướng ba người cười một cái, Mã Văn Thanh sách sách hai tiếng, xoay người lại vạn phần tiếc nuối nói với Trần Ngọc: “Nếu sớm biết tiểu tử kia lại là một cô nàng xinh đẹp như vậy, ta nhất định sẽ khiêm nhường, tạo ấn tượng tốt để dễ dàng bắt chuyện.”

Trần Ngọc liếc mắt khinh bỉ, tìm kiếm người của Trần gia. Quả nhiên thấy trên bàn cách đó không xa, ba đồ đệ của Trần gia đang ngồi. Thẩm Tuyên đang nhìn về phía này, thấy Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn họ, liền gật đầu.

Khương lão gia tử nói mấy câu với đứa cháu trai trẻ tuổi Khương Lễ bên cạnh, Khương Lễ liền tới gần Trần Ngọc, cười nói bên tai cậu: “Trần gia tiểu huynh đệ, ông nội của ta nói, ngươi ngày hôm qua muốn trước tiên tìm kiếm phụ thân mình là rất có đạo lý, nhân hiếu cảm động. Hiện tại phụ thân ngươi mặc dù mất tích, chúng ta cũng không đành lòng thấy ngươi bị người ta bắt nạt. Đồ đệ của Trần thúc thật không biết tốt xấu, dù sao ngươi cũng là thân cốt nhục của Trần gia, nói cách khác, Trần gia, vốn nên là của ngươi. Ông nội bảo ta tới đây hỏi ngươi, có cần chúng ta giúp ngươi hay không.”

Trần Ngọc nhìn thanh niên tư văn trước mặt, nhớ mang máng trong sân trường còn từng gặp qua một lần, thân thủ tựa hồ không tồi, khi đó chỉ nghĩ là người của Khương gia, bây giờ xem ra là trưởng tôn. Giúp cậu? Trần Ngọc rũ mắt, cười thầm trong lòng, mục đích của Khương lão gia tử rất không đơn giản, nếu như mình ưng thuận, đến lúc đó bị bán còn giúp người khác đếm tiền.

Đợi Trần Ngọc điều tiết tốt tâm tình, ngẩng đầu cảm kích cười cười, nói với Khương Lễ: “Đa tạ Khương lão gia tử cùng Khương thiếu gia quan tâm, chuyện của Trần gia chúng ta, chúng ta tự xử lý.”

Khương Lễ ánh mắt thâm thúy, nhìn Trần Ngọc một lúc, không nói thêm gì nữa, trở về bên cạnh Khương lão gia tử.

“Lão hồ ly này, còn muốn khống chế Trần gia, tính tính toán toán. Tiểu Trần Ngọc làm tốt lắm!” Mã Văn Thanh một bên nói thầm, một bên vừa chớp mắt đã chộp lấy cái chân giò để vào trong bát mình. Trần Ngọc thấy đôi mắt tròn xoe tham lam trợn trừng của báo con, bèn gắp cho nó một cái.

Đến xế chiều, sau khi Dương lão lục cùng hai nhà còn lại chào từ biệt, lên xe trước xuôi về phía nam, Hứa Thiếu An chạng vạng hôm nay sẽ lên máy bay. Trần Ngọc tìm cơ hội đem mấy lời nghe từ miệng A Anh ngày đó nói với Thẩm Tuyên, để choThẩm Tuyên đổi lại lộ tuyến trở về Hàng Châu.

Sau đó, Trần Ngọc cũng về phòng thu dọn đồ đạc, lúc này, cửa bị gõ hai tiếng.

Trần Ngọc đi tới mở cửa, vừa nhìn, là ca ca của A Cát, A Bố Lạp.

Kể từ lúc A Cát bị cái bóng vây quanh, A Bố Lạp mỗi lần gặp Trần Ngọc sắc mặt đều không tốt, hiển nhiên A Bố Lạp rất yêu thương đệ đệ A Cát của hắn, mà hai huynh đệ vốn luôn sống nương tựa lẫn nhau giờ một người lại bị sa mạc lựa chọn vĩnh viễn chôn sâu dưới đất, hắn không cách nào tiếp nhận. Nhưng cả đoạn đường, A Bố Lạp cũng không mở miệng oán trách Trần Ngọc lấy một câu.

Bây giờ thấy A Bố Lạp đứng ngoài cửa, Trần Ngọc nhớ tới A Cát và lời tiên đoán kia, trong lòng cũng rất khó chịu, để hắn vào trong phòng.

A Bố Lạp lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Ngọc một cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Mặc dù đó là sự lựa chọn của A Cát, ta vẫn còn hận ngươi, tại sao khi đó, ngươi ở đâu. Nếu như không có ngươi, A Cát đã không sao cả. Ta tuyệt đối có thể dẫn nó rời đi!”

“…Ta biết. Ta nhất định sẽ quay trở lại quỷ thành một lần nữa, cứu hắn ra.” Trần Ngọc chua chát mở miệng, A Cát đã nói hắn sẽ không sao, hắn đã nói như vậy. Trần Ngọc không ngừng ám chỉ với mình, đè xuống sự tuyệt vọng trong lòng.

Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, khi Trần Ngọc thấy mình nên nói cái gì đó, A Bố Lạp chợt tiếp tục lên tiếng: “A Cát là một đứa bé ngoan, từ khi ta mang nó về, vẫn là một đứa bé ngoan, ta biết—” Nói tới đây, A Bố Lạp có chút nghẹn ngào, hắn cố gắng bình phục tâm tình của mình, lại tiếp: “Ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ rời khỏi ta, nó cũng không phải là đệ đệ ruột của ta.”

Trần Ngọc không ngờ tới còn có chuyện này, ngây ngốc hỏi: “Vậy hắn là ai?”

A Bố Lạp lắc đầu nói: “Ta không biết, ta nhặt được nó trong sa mạc, là năm năm trước đây, kể từ đó, dáng dấp của A Cát, chưa từng thay đổi.”

“Ta sở dĩ tới nói cho ngươi biết những việc này, chỉ vì ta thấy người vẫn còn có chút lương tâm, nếu như ngươi quay lại cứu A Cát, có lẽ có thể trợ giúp đôi chút.”

A Cát nói hắn là Người canh giữ, hơn nữa nghe A Bố Lạp vừa nói, A Cát sẽ không già đi.

Trần Ngọc chợt nhớ đến câu nói của Chân Ngôn Kính, khi đó Chân Ngôn Kính nói, trong phòng không có người. Mặc dù không đề cập đến bất cứ ai, thế nhưng, Trần Ngọc thật ra thì rất để ý tới đáp án này.

Song, sau khi rời khỏi ảo cảnh, vô luận cậu hỏi thế nào, Chân Ngôn Kính cũng không chịu hiển hiện bất kỳ chữ viết nào nữa. Cùng một vấn đề đơn giản, gương đồng vẫn ở đó, thành thật tựa như nó chỉ là một chiếc gương bình thường.

Ngay cả Trần Ngọc cũng phải hoài nghi, lúc đó hết thảy có phải đều là ảo giác của mình hay không. Nhưng Chân Ngôn Kính đã nói cửa ra ở trong đầm nước, tại sao lại là chính xác?

-END 48-

=Quyển 3: Thâm hải mê vụ=

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.