A Cát còn chưa kịp hỏi tại sao không thể vào quỷ thành, trong thành đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ hỏi được một câu duy nhất đại ca hắn đang ở đâu. Người nọ đã há miệng run rẩy nổ súng, nhưng là hướng về chính bản thân y, máu đỏ tươi trong nháy mắt phun đầy đất, cũng ngăn lại những thắc mắc của mọi người.
Một vài người sắc mặt bắt đầu phát xanh, quỷ thành này có lẽ nào danh xứng với thực như những gì lão nhân dẫn đường đã nói là cửa vào của địa ngục? Đứng bên dòng sông tối thẫm bảo vệ thành, mọi người chỉ cảm thấy từng trận âm phong lướt qua, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng bắt chuyện, cũng không ai nhắc đến việc bây giờ đã quá trưa, là lúc chuẩn bị phải vào thành.
Dương lão lục chợt lớn tiếng nói: “Kháo a, chúng ta nhất định làm được, sợ cái quỷ gì a! Tại sao chỉ vì một câu nói của ngoại nhân mà chôn chân ở bên ngoài. Đấu* (chỉ mộ cổ) đã ở ngay trước mắt, không đi vào mới là không thể chấp nhận được. Các ngươi có đi hay không ta mặc kệ, Dương gia chúng ta dù thế nào cũng muốn vào xem thử.”
Tẩu thuốc của Khương gia lão gia tử lúc này rốt cuộc cũng hạ xuống, trong mắt lóe tinh quang, không nhanh không chậm nói: “Những lời này của Dương lục gia khiến không ai là không muốn đi vào. Huống chi đã đáp ứng chuyện của Hứa gia, Khương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.” Thầm nghĩ, Dương gia định chơi trò đánh lẻ đây mà, dễ dàng vậy sao, lão gia tử ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn gạo đó.
Trần Sâm không bày tỏ thái độ gì, chỉ nhìn về phía Hứa Thiếu An dò xét: “Nên xuất phát thôi.”
Hứa Thiếu An đang nhìn về phía quỷ thành, sự khẩn thiết trong đôi mắt bị cặp kính che khuất, nghe thấy câu nói của Trần Sâm, gật đầu một cái, “Được, mọi người mau chuẩn bị, chúng ta bây giờ vào thành.”
Cho dù có người nói không muốn đi, cũng mặc kệ trong đó có bao nhiêu hung hiểm, Trần Ngọc nhất định phải vào quỷ thành. Nếu không đi thì sẽ không có chìa khóa, vài năm nữa nỗi khổ bị vạn cổ phệ thân kia, tư vị đó so với chết còn thống khổ hơn.
Cậu căn bản không có đường lui, hít một hơi thật sâu, Trần Ngọc buộc kín quần áo, đi về phía bờ sông.
Hiện tại đã có không ít người xuống nước bơi sang bờ bên kia, trông theo đèn mỏ trên đầu thì thấy có người đã tới giữa sông.
Trần Ngọc lấy ra đèn pin không thấm nước, chuẩn bị xuống nước, mới vừa đi tới bờ sông, lại bị một người ôm trở lại. Người này khí lực rất lớn, Trần Ngọc bị siết đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Ta kháo, không thấy lão tử đang chuẩn bị —” Trần Ngọc vừa tức giận nói, vừa quay đầu lại, thấy người sau lưng sắc mặt xanh mét, trong lòng Trần Ngọc lập tức trùng xuống, sau lưng cậu chính là phụ thân Trần Sâm.
Trần Sâm mặt mày âm trầm, giơ tay lên muốn đánh, cuối cùng thấy bộ dáng sợ hãi của Trần Ngọc lại nhịn xuống, lạnh lùng nói: “Đã cho ngươi đi cùng, dọc đường còn chưa ăn đủ khổ cực? Ngươi đàng hoàng ở chỗ này đợi cho ta, chờ chúng ta ra ngoài. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám qua, ta không lột da ngươi không được.”
Trần Ngọc muốn khóc, lão cha cậu tại sao luôn vào thời khắc mấu chốt thì chen ngang, ngài không thể ngó lơ cậu đi sao. Trần Ngọc thấy người ở bờ bên này đã không còn nhiều lắm, chỉ có Mã Văn Thanh, Phong hàn, A Cát đang đợi cậu, Thẩm Tuyên, Triệu Ly, cùng tiểu đệ tử Hàn Hiểu Thần của Trần gia cũng đang chờ Trần Sâm.
Không có người ngoài, Trần Ngọc cắn răng, nếu không nói ra ngay bây giờ e rằng sau này không còn cơ hội nữa, cậu lấy thân che đi phần lớn tầm mắt của mọi người, kéo xuống một phần cổ áo, làm lộ ra Thanh Long hoàn khóa thật chặt ở trên cổ, thấp giọng nói: “Cha, thực ra con cũng không muốn đi, nhưng mà không đi không được-“ Trần Ngọc nói không ra lời, cậu chỉ cảm thấy cánh tay đang nắm lấy cổ áo của mình kéo lên dùng lực lớn đến mức khiến cho cậu khó thở.
Trần Ngọc ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện trong đôi mắt Trần Sâm xẹt qua một tia tức giận không thể tưởng, cảm xúc mãnh liệt khác thường đó khiến khuôn mặt của ông có phần vặn vẹo. Trần Ngọc nuốt nước miếng, chờ phụ thân mắng chửi.
Qua một hồi lâu, Trần Sâm tựa hồ cố nén xuống toàn bộ tâm tình của mình, dùng thanh âm không lạnh không nhạt nói: “Ta chỉ hy vọng chưa từng có đứa con trai là ngươi.” Nói xong buông cố áo Trần Ngọc ra, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía bờ sông.
Ba người Thẩm Tuyên tự phát giác sư phó căm giận ngút trời, trong ánh mắt khi nhìn về phía Trần Ngọc có hàm chứa ý tứ sâu xa cùng sầu lo. Trần Sâm rất ít khi phát hỏa đến mức này, hoặc là nói, Trần Ngọc sau khi ra ngoài ở, Trần Sâm gần như không còn quan tâm tới Trần Ngọc.
Mã Văn Thanh sấn lại gần, hỏi: “Chuyện gì vậy, Trần thúc sao lại tức giận đến thế. Theo ta thấy, còn không bằng thúc ấy tẩn cho ngươi một trận, xả được nộ khí ra là tốt thôi.” Nói xong câu cuối, đã từ lo lắng biến thành hả hê khi thấy người gặp nạn.
Trần Ngọc nhẹ nhàng thở gấp, ngay cả ý muốn lật tẩy Mã Văn Thanh cũng không có, nhìn theo hướng phụ thân rời đi, tim giống như bị ai đó bóp nghẹt. Thật lâu sau, mới cười khổ nói: “Có lẽ ta thật sự đã chọc cha xù lông nên rồi.”
Ngũ quan của Trần Ngọc cực kỳ tinh xảo, thường ngày vui cười hớn hở nhìn thế nào cũng thấy hoan hỷ, lúc này sắc mặt tái nhợt, sầu mi khổ kiểm, mặc dù vẫn đẹp mắt, lại khiến cho mấy người chung quanh đều cảm thấy khó coi.
Mã Văn Thanh vỗ bả vai cậu, nói: “Ta bảo, hình tượng thanh niên văn nhã u buồn thật sự không thích hợp với ngươi, quá giống bà cô già. Có bản lĩnh chi bằng hảo hảo nịnh bợ Mã gia ta, chìa khóa gì đó nhất định sẽ tìm về cho ngươi.”
Trần Ngọc khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
“Đi thôi.” Phong Hàn liếc nhìn cánh tay Mã Văn Thanh đặt trên bả vai Trần Ngọc một cái, nhàn nhạt nói.
Bốn người kiếm tra y phục nhau xem còn có khe hở hay không, sau đó lần lượt nhảy xuống sông. Nước cư nhiên lạnh như băng, nương theo ngọn đèn mỏ trên đầu, có thể thấy rõ ràng hai thước bên trong lòng sông. Trần Ngọc do phải đem tiểu bảo tử thả trên đỉnh đầu, chỉ có thể ngậm đèn pin trong miệng, ra sức bơi về phía trước.
Vừa tới giữa sông, Trần Ngọc chợt phát hiện Thẩm Tuyên cách đó không xa đang không ngừng giãy dụa, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Thẩm Tuyên đột nhiên chìm xuống. Trần Ngọc quýnh lên, vội vàng bơi qua đó.
Thủy tính của Thẩm Tuyên cực tốt, nói như thế nào cũng không thể chết đuối, Trần Ngọc bơi tới gần mới phát hiện, Thẩm Tuyên đang ở dưới mặt nước, hình như chân bị mắc vào thứ gì đó, muốn lặn xuống xem thử, nhưng tư thế hiện tại của cậu hiển nhiên vô cùng bất lợi.
Trần Ngọc bơi sát tới, kéo Thẩm Tuyên lên, chỉ chỉ mình, ý bảo để cậu xuống. Thẩm Tuyên gật đầu một cái, lấy đèn pin cầm tay trong miệng Trần Ngọc ra, nói: “Phía dưới hình như là một sợi xích sắt, phải dùng kìm.”
Trần Ngọc lấy công cụ từ trong balo, hít sâu rồi lặn xuống, tiểu báo tử trên đầu của cậu bị bỏ quên, trong nháy mắt khi Trần Ngọc vào trong nước, báo con ngao mọt tiếng, từ trên mặt nước nhảy loạn, xem xét hai bên, chỉ có thể nhào tới trên đầu Thẩm Tuyên.
Thẩm Tuyên đưa tay xách tiểu báo tử, lạnh lùng nhìn vào mắt nó, rất muốn đem nó ném xuống. Tiểu báo tử từ nhỏ đã quen thuộc với sát khi như vậy, lập tức không dám lộn xộn, giuơng mắt đề phòng nhu thuận nhìn Thẩm Tuyên, Thẩm Tuyên chợt nhớ tới bộ dáng khi còn nhỏ của Trần Ngọc, khóe miệng khẽ cong, sau đó đàng hoàng đặt báo con lên vai.
Trần Ngọc lặn xuống dưới, quả nhiên thấy có mấy sợi xích sắt, cũng không quá thô ráp, chân trái của Thẩm Tuyên vừa vặn mắc ở nơi mấy sợi dây xích vướng víu vào nhau. Trần Ngọc bơi qua đó, dùng kìm bắt đầu cắt bỏ.
Cắt được ba cái, Trần Ngọc cảm thấy tức ngực, cậu ngẩng đầu chuẩn bị bơi lên lấy hơi, lại thấy chỗ nước tối có một loạt các gương mặt đang chăm chăm nhìn cậu, tuyệt không khoa trương, không phải một mà là một hàng, đều mang vẻ dữ tợn, mắt đỏ ngầu theo dõi cậu. Trần Ngọc nhất thời căng thẳng, thiếu chút nữa sợ hãi mở mồm kêu lớn, sau đó bị một lực đạo mạnh mẽ từ phía trên xách lên. Trong nháy mắt thoát khỏi lòng sông, Trần Ngọc dường như thấy bóng đen chợt lóe, có thứ gì đó nhanh chóng lẩn trốn.
Sau khi lên đến mặt ssông, khuôn mặt mất kiên nhẫn của Phong Hàn chình ình ngay trước mắt, cũng không hỏi nhiều, thậm chí còn không thèm cầm lấy cái kìm, trực tiếp lặn xuống, đem mấy sợi còn lại chặt đứt.
Khi Trần Ngọc một lần nữa nhìn vào trong đáy sông, cái gì cũng không trông thấy nữa.
Đáy sông có thứ gì đó?!
Trần Ngọc chưa kịp ngẫm nghĩ, Phong Hàn đã lôi cậu bơi về phía trước, Trần Ngọc lần này không quên từ trên bả vai Thẩm Tuyên kéo báo con xuống. Bơi sau lưng Phong Hàn, chân của cậu thỉnh thoảng đụng phải xích sắt, có thể thấy được đáy sông có rất nhiều xích sắt như vậy, nhưng dùng để làm gì thì rất khó suy đoán.
Báo con có thể vì bị Trần Ngọc vứt bỏ một lần, lúc này bò lại trên đầu Trần Ngọc, gắt gao túm cắn tóc Trần Ngọc. Trần Ngọc bị nhéo rất đau, vỗ mông nó hai cái, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Chờ hai người bơi đến được bờ, Trần Ngọc vuốt hết nước trên mặt, kéo lấy Phong Hàn nói: “Trong nước hình như có cái gì đó! Ta vừa mới thấy, có mặt người.”
Phong Hàn gật đầu một cái, quét mắt nhìn Trần Ngọc, nhàn nhạt đáp: “Đúng, có thứ gì đó là bình thường, bởi vì đây là Tích Thi sông. Khi nãy bơi qua ta đã chú ý tới, phía dưới cơ hồ đều là thi thể. Mọi người đều một mực ở trên mặt nước nên không phát hiện ra, thấy ngươi lặn xuống, sợ ngươi không chịu nổi, ta mới qua đó.”
Trần Ngọc trợn mát há hốc mồm mà nhìn Phong Hàn vẫn còn đang rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, ngón tay run rẩy chỉ về con sông khoa tay múa chân, “Lòng sông chứa đầy thi thể? Hơn nữa còn là thi thể biết di chuyển?”
“Di chuyển?” Phong Hàn nhíu mi.
Nói tới đây, Trần Ngọc tựa hồ nhớ tới điều gì đó, đột nhiên túm lấy báo con bấy giờ còn đang liều mạng níu lấy đầu cậu, bóp cổ của nó không ngừng lầm bầm: “Nôn ra, mau nôn hết ra!” Dưới đất này nếu như tất cả đều là người chết, vậy cá kia… Rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn?!
Phong Hàn nhìn Trần Ngọc mấy giây, nhàn nhạt nói: “Lần này ta có thể sẽ không chú ý đến ngươi, người kia quá mạnh. Nếu ngàn vạn lần không muốn chết thì cầm lấy cái này.” Sau đó, Phong Hàn lấy ra một vật đưa cho Trần Ngọc.
Hai mắt Trần Ngọc bừng sáng, là hoàng kim trượng, là vật mình vẫn thèm thuồng mơ ước, là thanh quyền trượng thần bí trước giờ chưa từng gặp. Trần Ngọc vui sướng đưa hai tay ra nhận, đây coi như là giao phó di vật sao, cho dù không tìm thấy bất cứ cái gì, thứ bằng vàng ròng này cũng tuyệt đối là bảo vật vô giá! Đôi mắt nho nhỏ vô tội của con cá, đường cong của chim ưng thật tinh tế tỉ mỉ biết bao.
“Ngươi có thể ngừng kéo miệng tới tận lỗ tai phía sau được không. Quyền trượng này ta tuyệt đối sẽ không cho, chẳng qua là gửi nhờ, chẳng lẽ ngươi cho rằng trừ thay ta bảo quản đồ ra, ngươi còn có thể làm được việc gì nữa sao.” Thấy ánh mắt vạn phần mừng rỡ nhìn chằm chằm hoàng kim trượng của Trần Ngọc, phong Hàn khó chịu nói.
Trần Ngọc nhướn mắt, khuôn mặt lập tức biến thành vẻ nổi giận đùng đùng cùng cắn răng nghiến lợi, khóe miệng co quắp khẽ động: “Vậy ngươi mau mau đi tìm cái tên biến thái mà ngươi quen biết, thương lượng tốt mọi chuyện, trước hết phải đem cái thứ phiền phức trên cổ ta tháo xuống.”
Phong Hàn cũng không phản bác lại, chỉ ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Đúng là đủ biến thái.”
Lúc này Trần Ngọc xoay người nhìn quỷ thành ở trước mặt, ảo cảnh biển rộng sau sông đào bảo vệ thành đột nhiên biến mất, bằng mắt thường có thể thấy rừng cây mênh mông xơ xác, lại có cây cao đến không thể tưởng được, không biết bao nhiêu tuổi, trên đất lởm chởm rất nhiều rễ cây, cành lá thì đan chen khó gỡ, quấn quýt dây dưa lẫn nhau, bóng cây bao trùm lên một tấm bia đá khổng lồ, có khắc chữ viết kỳ quái cùng hình ảnh vị thần đầu người thân chim, nơi này hẳn là cửa vào quỷ thành.
Bầu trời u ám, tựa hồ sắp mưa, trong sa mạc thật sự là khí trời khó gặp. Phía xa còn truyền đến thanh âm ầm vang, rất có thể là thác nước.
“Tiểu Trần Ngọc, ốc đảo trong sa mạc phần lớn đều có văn minh cổ, ngươi xem truyền thuyết về quỷ thành cũng đã tồn tại nhiều năm như vậy, bên trong nhất định có không ít đồ tốt.” Nói xong câu cuối, chính Mã Văn Thanh cũng nghi ngờ: “Con bà nó, quỷ thành này thật có điểm tà môn, La Bố Lạc đều cạn khô từ lâu, cuộc sống ở đây vẫn thoải mái đến vậy.”
Trần Ngọc híp mắt nhìn một vòng, mới chợt lên tiếng: “Nơi này nhất định có một người am hiểu phong thủy. Quỷ thành khác xa vơi khí hậu trong sa mạc, là bởi vì phong thủy của nó rất nhiều năm về trước bị người sửa đổi.”
“Khí gặp gió là tán, giới nước mà dừng, mà thông qua sửa đổi địa hình, không gió mà có nước, chính là huyệt vị phong thủy cực tốt.”
“A, A Ngọc hiểu biết không ít.” Trên cổ Trần Ngọc chợt vươn ra một cánh tay, lạnh lẽo khắc cốt, nghe thanh âm thì chính là Thẩm Tuyên được cậu cứu.
Trần Ngọc trong lòng phát run, quay đầu cười nói: “Nói lung tung thôi, có nghe lỏm được từ phong thủy tiên sinh vài điều.” Mấy việc này, ngay cả phụ thân cũng không biết, chớ nói chi đến những người khác trong Trần gia.
Thẩm Tuyên nhìn thật sâu vào Trần Ngọc, ánh mắt làm như vô tình quét qua Thanh Long hoàn nơi cổ áo Trần Ngọc, nhưng chỉ là nói: “Sư phụ gọi ta, mau đi trước, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Phong Hàn, Mã Văn Thanh, A Cát cũng quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc, Mã Văn Thanh nói: “Chúng ta cũng mau theo sát bọn họ.”
Địa hình càng ngày càng dốc, giữa cây cối rậm rạp mơ hồ có thể thấy tòa kiến trúc đỉnh nhọn cùng bức tường đổ nát, chẳng lẽ quỷ thành ở trên chân núi? Đi thêm mấy trăm thước nữa, lại thấy Trần Sâm, Hứa Thiếu An mang người đứng ở cách đó không xa, tiếng nước chảy ầm vang.
Mấy người tăng nhanh cước bộ, cuối cùng đã tới bên cạnh, đều sợ hãi không thốt nên lời. phía dưới lại là một thung lũng cự đại, giống như không có giới hạn, cây cối cổ xưa tùy ý sinh trưởng, đứng trên đỉnh núi hình vòng cung còn mơ hồ có thể thấy cổ thành phía dưới đã từng huy hoàng cùng phồn vinh đến thế nào.
“Đây mới thực sự là quỷ thành!”
Trần Ngọc nhìn cổ thành ở dưới chân, lại liếc nhìn đám người Phong Hàn A Cát, nơi này rốt cuộc chứa đựng số mệnh của ai…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]