Chương trước
Chương sau
Trần Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn A Cát, trầm mặc một hồi, Trần Ngọc hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao không hoàn toàn chặt đứt tận gốc khả năng đó, chỉ cần ngươi không vào sa mạc là được, không phải sao?”

A Cát cắn răng, đột nhiên đập vào cửa xe, trong mắt thiếu niên lại xuất hiện sự lo lắng cùng khổ sở đã từng thấy qua, hắn dồn dập nói: “Không, ta và các ngươi tới đây là bởi vì ta nhất định phải tới!”

Thấy thần sắc kinh ngạc của Trần Ngọc, A Cát thở dài, tiếp tục lên tiếng: “Nửa tháng trước, đại ca ta mang một đám người ngoại địa vào sa mạc, đến nay vẫn chưa trở về, chuyện này trước nay chưa từng có. Nếu như không trở lại, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ cách báo với ta một tiếng. Đại ca hắn chắc chắn gặp phải chuyện phiền phức nào đó, ta muốn đi tìm hắn.”

Trần Ngọc hiểu rõ mà gật đầu đồng tình, nửa tháng cũng không phải một thời gian ngắn, mặc dù người chưa chết, nước mang theo khẳng định cũng không còn nhiều. Trần Ngọc do dự một chút, hỏi tiếp: “Thế nếu như ba người chúng ta trong tên vừa vặn đều có chữ “Ngọc” thì ngươi phải làm sao?”

A Cát ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc, mặt đầy vẻ tức giận, tựa hồ cực kỳ ghét giả thiết này. Nhưng sau cùng, thiếu niên cúi đầu, chán nản đáp: “Được rồi, coi như thật sự có, ta vẫn muốn đi, bởi vì ta không thể chờ đợi thêm được nữa.”

Trần Ngọc càng thêm đau lòng với thiếu niên này, vốn định nói cho thiếu niên biết tên thật của cậu, bây giờ lại có phần chột dạ, phải chăng không nói ra sẽ giảm bớt được nỗi thống khổ của hắn?

Mã Văn Thanh vừa lái xe vừa quay lại liếc mắt nhìn nhanh một cái, tùy tiện an ủi: “Uy, A Cát, ngươi cứ yên tâm đi, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”

A Cát bấy giờ đang nhìn đôi mắt từ từ khép lại của Phong Hàn, không nói gì. Mình căn bản không cần những người này bảo vệ, hoặc nói không chừng, những người này còn cần dựa vào mình để có thể sống sót thoát khỏi sa mạc. Trong ba người này, hắn duy nhất chỉ có hảo cảm với thanh niên tên là Trần Bạch trước mắt.

Trong buồng xe lại khôi phục sự trầm mặc, tiểu báo tử cào cào quần áo Trần Ngọc, thỉnh thoảng còn cắn hai cái, tựa hồ rất thích thú. Chỉ có những khi Phong Hàn thỉnh thoảng quay đầu lại, nó mới vừa phát run vừa nhanh chóng bò sang một góc mà Phong Hàn không trông thấy, tiếp tục nhay gặm.

Đúng lúc này, Mã Văn Thanh chợt nói: “Mau nhìn, bên kia có người.”

Ba người còn lại trong xe đều nhìn về phía trước, chỗ rẽ ở dòng sông cổ, rõ ràng có một người bước chân tập tễnh đang đi ra, thấy xe Hummer, vội vang giang rộng hai tay ngăn ở giữa đường.

Mã Văn Thanh liền phanh lại ngay lập tức, thò đầu ra, khí nóng thiêu đốt đập vào mặt, hắn nhanh chóng lùi về, mắng: “Con bà nó, bề ngoài quả thực không phải là người.”

Người nọ đã đến bên cạnh xe, không có gió, nhìn được rất rõ ràng, quần áo của người này đã không nhận ra là màu gì, mặt đầy mồ hôi, vỗ vỗ cửa xe. Mã Văn Thanh mở cửa xe ra, người nọ tinh thần tựa như có phần hoảng hốt, dưới sự giúp đỡ của Mã Văn Thanh mới miễn cưỡng bò lên ghế lái phụ.

“Nước ——” Mặt đầy cát bụi, người này tinh thần suy sụp hết sức yếu ớt mở miệng yêu cầu.

A Cát cùng Phong Hàn phía sau đều không động, Mã Văn Thanh đang lái xe, Trần Ngọc không thể làm gì khác hơn là ném qua một bình nước, người nọ cũng chẳng buồn nói chuyện, cầm lấy tu liền một hơi.

Trần Ngọc thấy bộ dáng của người này, ngay sau đó nghĩ đến tiểu báo tử vẫn lăn qua lộn lại, chẳng lẽ là đói? Vội xách báo con đang cắn cắn góc áo của cậu lên cho nó uống chút nước, rồi lấy ra một thanh lạp xưởng cho nó.

Tiếu báo tử kích động hai mắt rưng rưng, vừa ăn vừa thỉnh thoảng giương mắt nhìn Trần Ngọc: quả nhiên không theo lầm người! Thứ này có thể làm mẹ!

“Ngươi gặp phải chuyện gì? Tại sao chỉ có một mình ngươi ở chỗ này đi loạn?” Mã Văn Thanh khẽ quay sang hỏi cái người đang ngồi ở ghế phó lái.

Người kia đã hạ bình nước xuống, nhưng vẫn ôm khư khư trong ngực. Hiện tại tinh thần có phần phục hồi mới thấy rõ bộ dáng của hắn. Nam nhân này hơn 30 tuổi, mặt chữ quốc, trong đôi mắt nhỏ ánh lên sự cảm kích, chậm rãi hít thở, hắn lau vệt nước bên khóe miệng, nói: “Cảm ơn các ngươi đã cứu ta, ta – ta là cùng người khác tới đây đãi vàng, nhưng đầu lĩnh không tìm được nơi đó, nước nhanh chóng cạn sạch. Chúng ta bất đắc dĩ, vừa đi về, vừa tìm kiếm nguồn nước. Bởi vì không có nước, khí trời khô nóng, bấy giờ mọi người trong đội đãi vàng đều sắp chịu không nổi nữa, không ít người đã xuất hiện triệu chứng mất nước.”

Nói tới đây, nam nhân mặt chữ quốc chợt trầm mặc, sau đó trong mắt lộ ra thần sắc khẩn cầu, nói: “Các vị bằng hữu, ta không thể có nước mà quên mất đồng bạn cùng chung hoạn nạn. Ta van cầu các ngươi, đi cứu những người đó đi. Không có nước, bọn họ e rằng sống không nổi qua hai ngày.”

Trần Ngọc lắc đầu, nhìn thấy người này than thở, đáp: “Quả là nếu không có nước thì sẽ khát chết, cách nơi này không xa, phía bên kia cồn cát, có hồ nước, các ngươi có thể tới đó bổ sung nước.”

Nam nhân mặt chữ quốc lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, quyết định mang theo đội đãi vàng đi tới hồ.

Mã Văn Thanh theo lời của mặt chữ quốc, chuyển qua sông đạo, đi được một lúc, đã trông thấy ven đường đậu mấy chiếc xe, dựa lưng vào một sườn núi cao, còn có mười mấy đỉnh lều. Nghe được âm thanh động cơ của Hummer, có chừng hai ba người từ trong lều chầm chập bước ra.

“Các ngươi có không ít người?” Mã Văn Thanh nhìn mấy chiếc xe cùng hơn mười  cái đỉnh lều rồi cau mày.

“A, đúng vậy, có tất cả 23 người, bất quá, phần lớn đều có triệu chứng mất nước, nhất định phải nhanh chóng cứu chữa, tiện nhất là đưa đến cái hồ các ngươi nói kia. Ta sẽ bố trí vài người còn tỉnh táo lái xe tới hồ nước đó. Ngoài ra, đưa ta đến đây, đã mang lại cho các ngươi không ít phiền toái, vốn không nên làm phiền các ngươi nữa. Nhưng tình huống bay giờ nguy cấp, các ngươi có thể giúp ta, đem người mang lên trên xe hay không?” Mặt chữ quốc nói, tựa hồ sợ mấy người mất hứng, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Cái kia, chúng ta nơi này mặc dù không có nước, nhưng lương khô dồi dào, có thể tặng cho các ngươi mười mấy cân thịt khô.”

Mã Văn Thanh nghe thấy thịt khô có chút động tâm, hướng Trần Ngọc gật đầu một cái, mở cửa cùng xuống xe với mặt chữ quốc, Trần Ngọc và A Cát cầm theo mấy bình nước đi xuống, Phong Hàn không động, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn ngủ.

Có người đã kích động chạy tới, vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy bình nước trong tay Trần Ngọc, khi Trần Ngọc xoay người muốn đưa nước cho người khác, chợt bờ vai của cậu bị chế trụ, khẽ cười cười, “Đợi đã, cấm động đậy.”

Sau đó, họng súng đen ngòm đã nhanh chóng chỉ trên đầu Trần Ngọc, người này cao giọng hô: “Được rồi, đều ra cả đi, con mồi đã mắc câu.”

Mã Văn Thanh cùng A Cát không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, nhưng hai người phản ứng đều không chậm, nhanh chóng giương súng lên chỉ về phía những người đang dần xuất hiện. Thế nhưng, từ trong lều đi ra quá nhiều người, rất nhiều họng súng lạnh tanh chỉ thẳng vào bọn họ, đạn trong tay hai người bên này thật sự không đủ dùng.

Mã Văn Thanh nhìn chằm chằm mặt chữ quốc mang bọn họ tới đây, tức giận chất vấn: “Buông hắn ra, con bà nó các ngươi có ý gì?!”

Mặt chữ quốc phủi đi cát bụi trên mặt, thân hình đứng thẳng, nhất thời linh hoạt hẳn lên, hướng Trần Ngọc ba người lộ ra nụ cười ác ý, đáp: “Chính là ý các ngươi đang thấy, gặp phải ta coi như các ngươi xui xẻo. Còn muốn thông báo cho các ngươi một tin bất hạnh khác, nước và thịt khô của chúng ta đều rất thiếu thốn, dĩ nhiên, lập tức sẽ được bù đắp.”

Không để ý tới Mã Văn Thanh đang la mắng, mặt chữ quốc quay sang nghênh đón một nhóm người đi ra từ trong lều. Mặt đầy vẻ nịnh hót cười, đối với nam nhân mập mạp ngậm điếu thuốc ở chính giữa nói: “Nhị đương gia, cuối cùng hôm nay cũng mang về được mấy người.”

Tên được gọi là Nhị đương gia đến gần, vỗ vỗ bả vai mặt chữ quốc: “Tốt lắm, sau khi trở về phần của ngươi sẽ tăng gấp đôi.” Sau đó không thèm để ý đến vẻ mặt vui sướng của mặt chữ quốc, vung tay lên với đám người xung quanh, cất cao giọng nói: “Bọn chúng bay, trò chơi săn thú bắt đầu!”

Bốn phía nhất thời truyền đến tiếng huýt sao cùng tiếng hoan hô của mọi người, đem ba người bọn họ vây thành một đoàn.

“Yêu, hôm nay mặt hàng không tồi, đây thật là nam nhân?” Lúc Nhị đương gia trông thấy Trần Ngọc ánh mắt liền phát sáng, sau khi xác nhận Trần Ngọc đích thực là nam nhân, bất mãn lên tiếng, phía sau lập tức có không ít người phụ họa.

“Thật là, mẹ nó, ở chỗ này gần một tháng nay chưa từng thấy nữ nhân, nam nhân có bộ dáng như vậy, sách sách, còn không bằng đưa nữ nhân tới đây cho mọi người vui đùa một chút ——”

Phía sau có người không có hảo ý cười nói: “Đầu năm nay, nam nhân và nữ nhân đều chơi được như nhau a, A Cường ngươi có thể thử một chút xem sao.”

Người nọ bèn nóng nảy, đáp: “Muốn thử ngươi đi mà thử, bồi lão tử ngủ đều là nữ nhân! Lão tử đối với nam nhân không có hứng thú.” (tốt quá!)

Đám người phía sau nghị luận khắc khẩu, mấy câu khó lọt tai nói ra cả đám nam nhân có chút nổi nóng. Nhị đương gia mập mạp nọ chợt cười, từ sau lưng lôi ra một khẩu Desert Eagle(1),dùng báng súng nâng cằm Trần Ngọc, nhìn thấy ánh mắt tức giận của cậu, Nhị đương gia hài lòng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tức giận đi, phản kháng đi, nếu không trò chơi này sẽ mất hết thú vị. Bây giờ, trước khi bắt đầu săn thú, chúng ta cần tìm chút kích thích.”

Vừa dùng súng trượt qua trượt lại trên người Trần Ngọc, vừa quay đầu nói với Mã Văn Thanh cùng A Cát: “Hiện tại, người bạn thân thiết của các ngươi có phần phiền toái, muốn cứu hắn, hai người các ngươi chỉ một người có thể sống. Trong tay các ngươi đều có súng, để ta xem xem ai có thể sống sót, người nào sống sót sẽ có phần thưởng nha.” Vừa nói vừa gẩy gẩy cúc áo sơmi của Trần Ngọc từng cái từng cái một, tiếp đó dần dần di chuyển xuống dưới.

Nhị đương gia nhận ra sự do dự của Mã Văn Thanh và A Cát, miệng hắn hiển lộ một nụ cười hưng phấn, hắn thích xem nhất chính là tiết mục tự chém giết lẫn nhau như vậy.

Trần Ngọc hét lên với Mã Văn Thanh: “Đừng nghe lời hắn, Văn Thanh, không được ra tay với A Cát.”

Trong mắt Nhị đương gia thoáng qua vẻ âm ngoan, dùng súng đập một nhát vào ngực Trần Ngọc, lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ tình thế hiện tại, người còn dám nói thêm một câu, ta không ngần ngại đục mấy cái lỗ trên người ngươi. Phải biết rằng, người biến mất ở sa mạc, vĩnh viễn sẽ không có ai điều tra ra.” Sau đó hắn mong đợi được trông thấy ánh mắt sợ hãi khẩn cầu hoặc tuyệt vọng giãy dụa của Trần Ngọc.

Trần Ngọc không để cho hắn phải thất vọng, bởi vì bị súng chỉ vào đầu, cũng không làm thêm bất cứ điều gì để trói buộc cậu, sau khi nghe câu nói uy hiếp kia, tay phải Trần Ngọc không chút do dự mà vô cùng nhanh nhẹn rút khẩu súng từ trong túi quần ra, trực tiếp chỉ vào trái tim người đứng bên cạnh, kèm theo một nụ cười lạnh: “Được, hoặc là ngươi thả chúng ta, hoặc là chúng ta đồng thời nổ súng, muốn chết thì cùng chết.”

Nhị đương gia cúi đầu khẽ liếc nòng súng đặt trên tim mình, ngẩng lên lộ ra ánh mắt thưởng thức, hắn thậm chí có phần mê luyến nhìn nụ cười bên khóe môi Trần Ngọc, thanh niên quá mức xinh đẹp này không phải không sợ chết, mà là khi hắn hiểu rõ mình không thể không chết, biểu hiện ra ngoài là vô tình, đối với người khác cũng là đối với chính bản thân hắn, thật khiến người ta phải hưng phấn.

Nhị đương gia khàn khàn nói: “Tiểu tử, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, chỉ có điều, người như vậy bình thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Tiếp theo Nhị đương gia từ từ lui một bước, sau đó trở tay bắt được tay cầm súng của Trần Ngọc. Trần Ngọc nổ súng, đạn sượt qua mặt Nhị đương gia, để lại một vệt máu.

Trong mắt Nhị đương gia lộ ra hung quang, từ trên hông rút ra con dao nhỏ, nhanh chóng để ở ngang cổ Trần Ngọc, nhẹ nhàng cắt một nhát – màu đỏ tiên diễm nhất thời lan tràn trên vùng da vô cùng trắng nõn, càng thêm phần chói mắt.

“Hai người các ngươi, đặt súng xuống. Nếu không ta sẽ cắt sâu hơn nữa, dĩ nhiên, các ngươi hoàn toàn có thể đợi ta cắt được một nửa rồi mới để súng xuống cũng được.” Nhị đương gia nhìn Mã Văn Thanh cùng A Cát nói.

Mã Văn Thanh nhìn vết thương trên cổ Trần Ngọc, thấy ánh mắt kia của Nhị đương gia tựa hồ hận không thể nhào ngay tới, nhưng hắn thật sự không dám làm, chỉ quẳng khẩu súng xuống dưới chân. A Cát do dự một lúc, cũng chầm chậm đặt súng trên mặt cát.

Đúng lúc ấy thì ở phía sau, cửa xe Hummer mở ra.

Mặt chữ quốc rốt cuộc cũng phát hiện ra tại sao vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, hắn vội hô lên: “Thủ lĩnh, bọn họ tổng cộng có bốn người.”

Nhị đương gia cũng đang nhìn cái người vừa mới xuất hiện kia, hắn thấy rõ ràng trong tay Phong Hàn không có gì cả, cũng không vội.

Đợi Phong Hàn đến gần, tiếng động nhốn nháo thoáng chốc giống như bốc hơi hết thảy. Trần Ngọc xinh đẹp cùng Phong Hàn tuấn mĩ là hoàn toàn bất đồng, chỉ có điều đều khiến kẻ khác phải nín thở.

Nhị đương gia chợt cười, “Ta đột nhiên nghĩ ra một kịch bản hoàn hảo.” Nói xong chỉ súng vào Phong Hàn: “Ngươi, lại đây, hôn hắn.”

Phong Hàn mặt không đổi sắc nhìn khẩu súng trong tay nam nhân, sau đó quay đầu nhìn Trần Ngọc đang bị hắn khống chế, đôi mắt phượng đen nhánh mang theo lo lắng nhìn về phía hắn, trên cổ máu vẫn đang chảy. Phong Hàn giật mình, phi thẳng tới chỗ Trần Ngọc.

Trần Ngọc quả thực rất lo sợ, so với Mã Văn Thanh và A Cát từng trải, vì hai người họ đều khôn khéo vô cùng, sẽ không hơn thua chuyện trước mắt. Phong Hàn tựa hồ vẫn coi nhân tình thế sự chẳng ra gì, nếu như, đám người chung quanh quay sang nổ súng về phía Phong Hàn, Phong Hàn cho dù lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị thương bị chảy máu, hơn nữa còn chưa biết có thể sống lại hay không.

Trần Ngọc không thể tưởng tượng được một Phong Hàn bá đạo như vậy sẽ bị người ta bức hiếp, cho nên cậu nhìn Phong Hàn càng ngày càng chạy đến gần, cuối cùng đứng ở trước mặt Trần Ngọc, căn bản không thể hiểu được ý định của Phong Hàn.

Phong Hàn tràn đầy hứng thú nhìn Trần Ngọc một lúc, sau đó cúi xuống hôn.

Trần Ngọc cả kinh, trên môi vừa ấm vừa lành lạnh, dị thường mềm mại, hắn hôn cậu! Trần Ngọc nhỏ giọng sợ hãi kêu lên: “Kháo! Ngươi… ngô!” (yaaa!! First kiss của Tiểu Trần Ngọc aaa ^///^)

Có một số thứ, cho dù là bánh tông, cũng sẽ vô sự tự thông, tỷ như đầu lưỡi của Phong Hàn, linh hoạt mà bá đạo chui vào, Trần Ngọc mới vừa khước từ một chút, liền bị Phong Hàn chế trụ đầu, đem hai người kéo lại gần hơn. Nụ hôn tràn đầy tính chiếm đoạt cùng xâm lược, răng nhọn nhẹ nhàng day cắn, cũng khiến cho Trần Ngọc cảm thấy sợ hãi muốn hôn mê.

Chung quanh phát ra tiếng cười bỉ ổi, không ít người ánh mắt trở nên đói khát. Phong Hàn rốt cuộc rời khỏi đôi môi Trần Ngọc, nhưng không buông cậu ra, mà là cúi đầu tiếp tục hôn xuống, liếm sạch sẽ máu trên cổ Trần Ngọc, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Mặt Trần Ngọc đỏ bừng bừng, lắp bắp lên tiếng: “Ngươi, ngươi – “

Phong Hàn vô tội đáp: “Ngươi cũng thấy đấy, đồ chơi trong tay bọn họ rất nguy hiểm.”

Trần Ngọc thấp giọng kêu lên: “Ta đây dĩ nhiên biết! Ngươi nếu có thể trưng ra vẻ mặt sợ hãi, thì càng phù hợp! Đáng chết, ngươi rốt cuộc học được những thứ loạn thất bát tao này ở đâu!” Còn hôn lưỡi! Chẳng lẽ một cái bánh tông ngàn năm cũng biết chuyện này?

Phong Hàn hiểu ý của Trần Ngọc, hết sức kiên nhẫn giải thích: “Trên tivi ở nhà ngươi.”

Trần Ngọc nhắm mắt, tức giận nghĩ: kháo, mình quả nhiên không nên cho hắn xem tivi!

Phong Hàn thấy Trần Ngọc buồn bực vô cùng, vỗ vỗ đầu của cậu nói: “Ta nói đùa thôi, ta chỉ là muốn nếm thử một chút tư vị bị kẻ khác uy hiếp. Mặc dù hôn không tệ, nhưng không khí bị người ta uy hiếp quả nhiên rất không thoái mái. Ngươi chờ một chút, ta đi giải quyết bọn họ.”

Trần Ngọc cả kinh, giải quyết như thế nào, nhiều người như vậy, lại cầm theo súng.

Phong Hàn còn chưa kịp xoay người, từ xa xa truyền tới tiếng động cơ xe đang chạy, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, hơn chục chiếc xe quân dụng việt dã lái đến đây. Không ít người thấy vậy ánh mắt sáng lên, tính năng của loại xe này, tốt hơn nhiều so với xe Hummer!

Trần Ngọc híp mắt quan sát những chiếc xe này, sau đó cánh cửa của chiếc xe đầu tiên mở ra, một người mặc bộ rằn ri nhảy xuống, đeo kính gió, giày bó cao cổ, cả người đẹp trai bức nhân.

Người này vác súng tự động, nhìn lướt qua đây, quay đầu nói vài câu vào bộ đàm, hơn chục chiếc xe việt dã vây chỗ này lại. Sau đó, trên xe xuất hiện không ít người, đều cầm súng hướng về phía đám người kia.

Người bên này tựa hồ cũng chưa bao giờ bắt gặp tình cảnh trước mắt, Nhị đương gia lớn tiếng nói: “Các huynh đệ là ai? Trước đừng động thủ, sợ rằng có hiều lầm.”

Người đeo kính chắn gió khẽ mỉm cười: “Không hề có hiểu lầm, ngươi trước tiên thả thiếu gia nhà ta ra, có lời gì để sau hẵng nói.”

Trần Ngọc sửng sốt, người tới lại là Thẩm Tuyên.

-END 24-

Chú thích:

(1)Desert Eagle:

Là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho công ty Magnum Research. Magnum Research đã chào bán nhiều phiên bản ít giật của khẩu súng ngắn Jericho 941 với tên Baby Eagle; loại súng này không có đặc tính nào giống khẩu Desert Eagle mà chỉ có vẻ ngoài, giá cả giống nhau.



Magnum Research, một đơn vị đóng ở Hoa Kỳ, đã phát triển và đăng ký bản quyền thiết kế gốc của Desert Eagle và đã chế tạo mẫu đầu tiên nhưng việc chế tạo đã được chuyển giao đến Israel, nơi chỉnh sửa hoàn thiện cuối cùng thiết kế và đưa vào sản xuất. Địa điểm chế tạo đã được dời đến Saco Defense nằm ở bang Maine từ năm 1996 đến năm 2000 nơi chế tạo theo phiên bản XIX, nhưng đã được chuyển lại Israel khi Saco đã được General Dynamics mua lại.

Nhờ đăc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh .

(Theo Wikipedia)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.