Đàn ông, không phải được người ta ghi nhớ vì vẻ ngoài thế này thế kia. Anh ta được người khắc ghi trong lòng, bởi vì anh ta vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Có người nói, chị Á với người đàn ông này có quen biết. Bởi vì hắn ta là một kẻ thường xuyên rượu vào rượu ra, rất nhiều lần như thế, rồi cho đến khi thấy nữ khách hàng say bí tỉ chẳng biết trời trăng gì nữa thì hắn bắt đầu tiện thể “chăm sóc khách hàng” một chút, thế mới xảy ra quan hệ.
Sau khi thương thế của Bì Bao khỏi hẳn, cậu ta hoàn toàn hối cải, học hành đi thi, hình như là thi vào chuyên ngành thương mại quốc tế.
Thế nhưng cậu ta cứ bị vướng ở kỳ thi đầu vào mãi, theo như cậu ta kể lại thì trình độ văn hóa của cậu ta cũng chỉ tầm tầm, nhiều đề bài đọc còn chả hiểu, chứ nói gì làm bài. Còn tiếng Anh, hai mươi sáu chữ trong bảng chữ cái cậu ta còn chả thuộc hết.
Cuối cùng, cậu ta trở về với nhóm của mình, nhưng tuyệt đối không đi buôn lớn như xưa nữa. Người hợp tác với cậu ta còn bảo, hiện giờ, câu cửa miệng của cậu ta là “Có lắm tiền mà phải bán mạng, chi bằng về nhà bán đậu hũ còn hơn.”
Bì Bao thành kẻ có tay nghề xuất sắc nhất trong nhóm, nhưng cũng là kẻ nhát gan nhất. Tôi nghĩ, trong tương lai cậu ta sẽ trở thành một người kiệt xuất, hay chí ít cũng giàu có dư dả.
Nhắc đến Tú Tú, tôi nghĩ, Tú Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948677/quyen-8-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.