Chương trước
Chương sau
Tôi bật người nhảy vào trong nước, kỳ thật nước cũng chỉ tới phần eo, tôi ở trong nước chậm rãi mò mẫn tìm kiếm, rất nhanh liền đụng đến bờ sông bên cạnh, trên vách tường quả thật có một cái cửa động.

Ở đáy nước có một khối thi thể đã bị thối rữa, khiến cho nước có mùi tương đối khó ngửi. Tôi lấy đèn pin chiếu vào bốn phía cửa động, sờ sờ vài cái lên cái cửa động bên cạnh vách tường sau đó liền lấy đèn pin soi qua vị trí của thi thể, sợ thi thể trôi đến chỗ tôi bên này.

Bàn Tử cũng đi xuống hỗ trợ, sau khi anh ấy đụng vào cái cửa động, liền đứng lên nói với tôi: “ Đúng vậy , bọn họ là từ trong cửa động này đi ra. Xem ra, kết cấu của chỗ này, trên cơ bản nơi này và Tây Sa rất giống nhau. ”

Tất cả kỹ thuật tựa hồ đều là của Uông Tàng Hải, xem ra Trương gia và Uông Tàng Hải vẫn có khá nhiều mối liên hệ, giữa bọn họ vào lúc ấy đã chuyển giao cho nhau rất nhiều kỹ thuật và kiến thức.

Bàn Tử lặn xuống đáy sông, ở trong nước sờ soạng cả nửa ngày trời, thăm dò bên trong cái đạo động kia. Tôi thấy ánh đèn pin từng chút chút từng chút đi sâu vào trong, sau đó lại chậm rãi lui dần ra.

“ Bên trong thực sự rất rộng, đi về phía trước chừng mấy thước còn có bật thang hướng đi lên trên! ” Bàn Tử trồi lên mặt nước nói, “ Nhưng tôi phỏng chừng cái này là một cái thông đạo dưới nước, không biết tình huống bên trong con đường này sẽ như thế nào, nhưng mà lúc này muốn đi ra ngoài thì chúng ta phải thử một lần mới được. ”

Tôi lúc này cũng yên tâm được một chút.

Hai người chúng tôi đi trèo ra khỏi bờ sông, tiếp tục theo đường cũ đi trở về, chuẩn bị cõng Muộn Du Bình đi tới mộ thất đó lần nữa.

Thế nhưng, sau khi tôi vừa đem Muộn Du Bình cõng lên lưng, mới đi vài bước, liền cảm thấy có chút không ổn cho lắm  —   cổ họng của tôi thực sự là không được thoải mái lắm.

Xem ra hệ hô hấp của Bàn Tử đã bị thương, anh ấy so với tôi càng khó chịu nặng nề hơn, anh ta mới đi vài bước, liền lập tức che miệng mũi lại, vẻ mặt nhăn nhó thống khổ vô cùng.

Tôi cảm thấy thực rất kỳ lạ, hai người chúng tôi làm sao mà lại xuất hiện tình trạng này?

Sắc mặt Bàn Tử lúc này đã trở nên xanh mét, bỗng nhiên anh ta đưa tay ra hiệu cho tôi đừng nhúc nhích, sau đó quay đầu hướng về phía đạo động chạy đi. Một mạch chạy qua, anh ấy gần như là ù té mà chạy.

Tôi liền buông Muộn Du Bình xuống, cũng chạy đi theo, kết quả còn chưa đi tới cửa mật đạo vừa rồi đi vào, chúng tôi thoáng chốc đã nhìn thấy một đoàn sương mù  —  đặc đang nhẹ nhàng tiến tới. Ở chỗ này chỉ cần hít vào một hơi, liền cảm giác được một cổ đau đớn bỏng rát đữ dội, một đường từ xoang mũi đi vào trong phổi thiêu đốt.

“ Cái đệch, cơ quan khởi động rồi sao? ” Tôi quá sợ hãi nói.

Bàn Tử ở bên cạnh dốc sức gật đầu: “ Chạy mau! ”

Chúng tôi cơ hồ là chạy ù té trở về, lòng tôi nói, chó má, quá mức thâm độc, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, cơ quan này cứ im lặng như vậy mà khởi động không hề phát ra bất kì âm thanh nào .

Chạy đến chỗ Muộn Du Bình đang đợi, tôi cõng anh ấy lên, Bàn Tử thì cầm balô đeo lên lưng, sau đó chúng tôi tiếp tục liều lĩnh hướng  qua phía bờ sông bên kia mà chạy thật nhanh.

Đến bờ sông, không chút do dự chúng tôi lập tức nhảy xuống. Rồi nhanh chóng tìm tới cái cửa động kia, một mạch lặn sâu vào trong nước, chưa tới mười thước, Bàn Tử nắm lấy cánh tay của tôi kéo đi, tôi cõng Muộn Du Bình trên lưng bơi ở bên cạnh, một bên vừa bơi thật nhanh tiến về phía trước một mặt điên cuồng sờ soạn, rất nhanh liền phát hiện phía trước quả nhiên chính là bậc thang. Chúng tôi giẫm lên bậc thang từng bước một đi lên, rất nhanh sau đó đã hoàn toàn trồi lên mặt nước.

Chúng tôi lấy đèn pin soi xung quanh một vòng, phát hiện nơi này chính là một cái thông đạo, mực nước ở trong thông đạo này chỉ tới đầu gối, mà theo thông đạo này tiếp tục nhìn về phía trước, khoảng chừng bảy tám thước là có thể nhìn thấy một cái cửa động.

Bên trong mộ thất phía bên kia thủy động này bây giờ đều toàn là độc khí sao? Nếu nói như vậy thì, cuối cùng là có thể “ Hữu kinh vô hiểm” mà đi ra. Tôi không hề nghĩ tới lúc này đây vẫn có thể cố gắng đi ra thuận lợi như vậy, nếu thật sự có thể tiếp tục như thế mà đi ra ngoài, tôi khẳng định sẽ ngoan ngoãn tìm một vị thần mà bày tỏ một chút.

Trong lòng tôi mừng như điên, một đường lội nước chạy vọt tới, Bàn Tử chạy ở phía trước tôi. Vừa mới tới cái cửa động kia, đột nhiên Bàn Tử dừng lại, cả người tôi liền đụng lên lưng Bàn Tử, còn chưa kịp có phản ứng lại, Bàn Tử đã bắt đầu lui về phía sau.

“ Anh làm cái gì vậy? ” Tôi hỏi. Bàn Tử nói: “ Con bà nó, gặp chuyện phiền toái chứ gì, chúng ta bây giờ lành ít dữ nhiều rồi. ”

Tôi chồm lên bả vai Bàn Tử nhìn qua phía bên kia, lập tức thấy trước cái cửa động kia, xuất hiện một thứ gì đó vô cùng kì quái  —  tôi thấy được thật nhiều vật gì só giống như sợi tơ treo tứ tung ở bên trong lối đi bên kia cửa động, trên sợi tơ còn có treo những vật gì đó nhìn giống như một loại trái cây nào đó.

Chú thích:

+ Hữu kinh vô hiểm : Gặp nhiều chuyện đáng sợ nhưng không nguy hiểmTôi không thể hình dung được cái hang động này sao lại có cấu tạo như vậy, thật sự là nó quá khó khăn để có thể tưởng tượng ra được.

Đây vốn là một cái hang động hình tròn, nước ở dưới đáy hang động chỉ sâu đến mắt cá chân chúng tôi, có thể thấy được một sợi xích sắt dùng để làm cầu khỉ, nằm ở dưới nước thông về phía đối diện, phía bên kia cũng có một cái cửa động. Tiếp đó, ở trong cửa động, vắt ngang vô số sợi tơ gì đó không biết là dây thép hay là một loại chất liệu nào khác, dày đặc trông rất giống một cái động của một con tằm khổng lồ vậy. Những thứ treo ở trên sợi dây phía trước, quả thực nhìn rất giống một vật mà tôi đã từng gặp qua, đúng hơn là một thứ mà tôi đã trông thấy từ lâu rồi hơn nữa chỉ cần nghe nói tới nó thôi là đã sợ mất hồn  —  đó là chuông đồng lục giác.

Tôi nhìn thấy có vô số chuông đồng lục giác treo ở bên trên, chẳng lẽ Bàn Tử nói chúng tôi lành ít dữ nhiều là nói cái này sao? Chỉ cần có một sợi tơ bị tác động, thì tất cả chuông đồng lục giác ở đây sẽ đồng loạt vang lên. Nếu xảy ra chuyện đó thì chắc chúng tôi sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát được tình hình, cơ bản cũng không biết sẽ tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa. Tôi liền hít một ngụm khí lạnh, thầm hỏi Muộn Du Bình bọn họ làm sao có thể đi qua được? Chỉ có điều tôi nghĩ rằng lúc ấy tình hình của bọn họ đang rất gay go, nếu Muộn Du Bình cõng từng người bọn họ đi qua đây, với thân thủ và sự bình tĩnh của anh ấy thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

“ Đây chính là một hệ thống phòng trộm. ” Bàn Tử nói. Anh ấy chỉ chỉ lên một số lỗ hổng trên con rồng khắc trên vách động, “ Người Trương gia lúc đi qua chỗ này, nhất định là sẽ đi từ những ……. lỗ hổng kia thẳng qua bên này, mà vẫn có thể tránh đụng vào mấy cái chuông đó, sau đó mới tự mình lặn xuống nước đi sang đây. ”

Hiển nhiên chúng tôi không có cách nào đi qua mà không làm khởi động cơ quan được, tôi ngẩn đầu nhìn lên phía trên hang động một chút, nếu nói có thể từ trên đỉnh hang động mà trèo đi qua thì may ra được. Chỉ có điều đang nhìn, tôi liền phát hiện trên đỉnh hang động cũng có treo rất nhiều chuông.

“ Là đi từ dưới nước sao? ” Tôi hỏi Bàn Tử.

Anh ta lắc đầu đáp: “ Cậu nhìn xem, hang động này chiều rộng chừng ba mươi thước, nhưng mực nước chỉ sâu có bằng nửa bàn tay, chúng ta không có khả năng lặn xuống nước bơi qua đây được. Trừ khi nào chúng ta biến thành con gián. ”

“ Biến thành con ba ba cũng được. ” Tôi nói.

Bàn Tử nói: “ Có điều là ít nhất bây giờ chúng ta tạm thời đã được an toàn, đừng vội, trước nghỉ ngơi một chút đi, rốt cuộc rồi cũng sẽ nghĩ ra cách đi qua được thôi.”

Tôi liền ngồi xuống đất, lòng thầm nghĩ, đi dọc theo con đường này mà muốn có một chỗ có thể yên tâm nghĩ ngơi thực sự, mẹ nó, cũng không dễ dàng gì, tiếp đó liền quay lại nhìn Tiểu Ca xem anh ta như thế nào rồi. Nhìn thấy mắt Tiểu Ca mở ra một chút, tôi nói với anh ấy: “ Chúng ta đã đi ra được tới đây rồi, anh yên tâm, rồi chúng ta nhất định sẽ an toàn mà đi ra ngoài nhanh thôi.” Muộn Du Bình đang vô cùng suy yếu, nghe vậy anh ấy lập tức nhắm hai mắt lại, tôi nói: “ Anh cứ cỗ gắng nghỉ ngơi thật tốt đi. ” Nói xong liền thấy miệng Muộn Du Bình giật giật.

Tôi cảm thấy anh ta giống như là đang muốn nói cái gì đó, nên im lặng chờ đợi, quả nhiên miệng của anh lại giật giật lần nữa. Tôi lúc này có thể xác định được là anh ấy đang muốn nói chuyện, liền nghiêng người ghé tai vào thật sát lắng nghe, nghe được anh ấy nói:

“ Rất thích thuyền.”

Rất thích thuyền là có ý gì đây? Là một loại máy tính mới sao? Tôi liền nói: “ Được, ngoan, khi nào đi ra rồi chúng tôi sẽ mua cho anh ngay.” Bàn Tử nghe vậy quay đầu lại, anh ấy có chút ngẩn ngơ, hỏi : “ Mua cái gì vậy? ”

Tôi liền gọi Bàn Tử qua để cho anh ấy nghe, sau khi Bàn Tử nghe thấy, liền nhíu mày nói: “ Không đúng, Tiểu Ca muốn chúng ta đi nấu cháo cho cậu ấy, cậu ấy đang muốn ăn cháo.”

Ăn cháo? Lòng tôi nói Tiểu Ca là từ khi nào mà biến thành không đáng tin cậy như vậy chứ. Đột nhiên Bàn Tử vỗ đùi một cái, nói: “ Ăn cháo cái gì chứ, ý của Tiểu Ca là muốn chúng ta đi mau! ”

“ Đi mau? Đi mau là có ý gì vậy, chẳng lẽ nơi này sẽ xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm sao? ” Tôi hỏi.

Bàn Tử nhìn nhìn bốn phía thông đạo tối đen, liền đi trở ngược lại vài bước, vừa mới tiến lên được vài bước anh ta liền mắng to: “ Mẹ kiếp, mau đi thôi! ”

“ Có chuyện gì vậy? ”

“ Sương mù! ” Tôi cũng đi qua đưa mắt thăm dò thử xem là đang có chuyện gì xảy ra, ngay lập tức thấy bên trong thông đạo, từ hai lỗ nhỏ ở trên vách tường, đang bốc lên một lớp sương mù chất kiềm màu trắng, giống như là nó đang có sự sống vậy, từ từ tràn ra bên ngoài không khí, sương mù dày đặc vô cùng.

Hệ thống khí độc sát trùng ở nơi này hoàn toàn không có góc khuất nào để nấp hết, khí độc có thể tiến vào bất kì thông đạo nào mà con người đi vào được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.