Editor: tongminhngoc
Beta: tieudieututai
Bàn Tử nói không sai, đó là một chiếc điện thoại di động.
Chúng tôi bò vào trong con ngách. Đây là một đường hầm đá, bốn phía đều được xây bằng đá phiến, hình thành lên một thông đạo hình chữ nhật.
Bên trong vừa đủ để tôi có thể đứng thẳng, Bàn Tử thì hơi chật hơn một chút. Chúng tôi tiến vào nơi phát ra nguồn sáng vừa rồi, tới nơi phát hiện ra đó được ghép cùng với một phiến đá nữa.
Từ đầu đến cuối mặt đá đều kín kẽ, chỉ có phiến đá này là có rãnh hở ra, không biết là do nguyên nhân gì, có lẽ là chúng cũng liên quan tới hoạt động của cơ quan nơi này cũng lên. Ánh sáng kia được phát ra từ điện thoại thật, nó bị rơi ở trong rãnh đá.
Tôi chỉ cần nhìn qua là biết được ngay, đó là điện thoại của Tiểu Hoa.
“Chuẩn rồi, bọn họ đã từng ở đây.” Bàn Tử lên tiếng.
“Chưa chắc. Anh xem độ rộng của khe hở này đi.” tôi lấy tay ra hiệu, khe hở này so với chiếc điện thoại kia thì hẹp hơn nhiều, “điện thoại di động không thể nào rơi từ đây xuống được.”
“Vậy tại sao nó lại nằm bên dưới kia?”
Tôi nói:” khe hở này có thể di động được, điện thoại này chỉ di chuyển theo, nó từ nơi khác mang tới.” Tôi từng gặp một cơ quan như vậy ở Tây Sa, nên biết chỉ cần vận tác một cách thích hợp, kiểu cơ quan như vậy cũng không phải là không có khả năng.
“Vậy làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948601/quyen-8-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.