Quán trà này lúc tôi bước vào thấy vô cùng xa lạ, nhưng đi lên lầu lại thấy trong trí nhớ của tôi hiện ra chút ấn tượng, trước đây hình như là tôi từng được tới đây vài lần, hơn nữa đều là đi cùng Chú Ba và những tay chân dưới trướng của chú. Có điều là khi đó tôi còn rất nhỏ, chỉ nhớ mang máng là trong phòng này lúc nào cũng đầy mùi thuốc lá, người lớn trong phòng chơi mạt chược cười nói ầm ầm, tôi là được bố đưa theo, còn được cho tiền mừng tuổi để mua quà nữa.
Có đánh chết tôi cũng không ngờ là, vẫn tại nơi này, vẫn những người đó, tôi lại phải đối mặt với quá khứ một lần nữa.
Lầu hai của quán trà có một hành lang, hai bên đều là phòng, nhưng khác với khách sạn Tân Nguyệt trước kia chúng tôi từng đại náo, bên trong trang trí không đẹp bằng, có rất nhiều vách ngăn chỉ làm bằng thanh trúc, quét không biết bao nhiêu lần sơn khiến cho màu của nó nhìn như bị bôi dầu lên vậy, màu vàng khô hóa ra trắng bệch. Bước tới gần rèm đã ngửi thấy một mùi thuốc lá, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không được thay đi, mùi thuốc lá năm xưa vẫn không hết được.
Phan Tử đi trước, dẫn chúng tôi đi tới phòng cuối dãy hành lang, vén rèm lên, đoàn người chúng tôi cùng bước vào trong. Không gian rất rộng rãi, nhưng chỉ có một cái bàn gỗ lim đặt ngăn nắp ở giữa phòng, hai bên bày sáu chiếc ghế bàn long đệm lụa, đằng sau là cửa sổ, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948532/quyen-8-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.