Thậm chí tôi cũng không có một chút cảm giác sợ hãi, mặt đã lạnh đi, cho tới khi tôi hất nó từ trên mặt xuống mới thấy có cảm giác đau rát, sờ thử liền có thể thấy rõ ràng cả vết răng nanh cắn.
Tôi che hai má, quả thực không thể tin được. Gần như là chỉ trong chớp mắt đó tôi liền cảm giác tê dại lan tràn từ hai má xuống toàn thân.
Tôi nghĩ tới tình hình sau khi A Ninh chết, lúc đó chắc cô ấy cũng cảm thấy đột ngột như vậy, như là không phải sự thật, chưa từng bao giờ tôi nghĩ tới rằng bản thân lại chết trên tay của một loài như vậy.
Cảm giác tê dại lan truyền rất nhanh ra khắp tứ chi, tôi nhìn thấy nó đứng đó, nhìn tôi thẳng tắp. Tôi đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.
Thứ này không phải là bánh tông, con mẹ nó, chẳng lẽ nó có tư duy sao?
Tiếp theo tôi chậm rãi lùi về sau vài bước, nghĩ bản thân nhất định đang đứng trước cái chết rồi, tình hình trước vẫn phải báo cho Tiểu Hoa biết đã.
Lui lại là muốn tìm Tiểu Hoa trong khe đá kia, tôi tính hét lớn lên một tiếng, lại thấy đầu lưỡi cùng yết hầu tất cả đã mất cảm giác, tôi ngã gục trên balo, cuối cùng cũng sờ được một mảnh gốm vỡ.
Vừa rồi Tiểu Hoa dùng thứ này để làm thí nghiệm đây mà.
Tôi nhặt lấy một mảnh, muốn viết vài chữ nhưng không biết chính mình đã viết cái gì, chỉ cảm giác được con rắn kia đã bò lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948504/quyen-7-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.