Trong phòng thắp lên một ngọn đèn dầu, ánh sáng thực u ám, Hoắc Tú Tú giúp tôi và Bàn Tử ngăn máu mũi, mấy người kia đều đứng nguyên tại chỗ, Muộn Du Bình ôm khư khư ngọc tỷ trong tay, bầu không khí bỗng trở nên rất lúng túng.
Lão bà bà không để ý tới lời Sơ mi phấn hồng, chỉ đứng quan sát chúng tôi, nhìn là biết bà già này xương cốt vẫn chắc khỏe lắm, tuổi cao như vậy mà bước lên tầng không phải thở lấy sức, ngược lại tên Sơ mi phấn hồng kia cũng hoàn toàn thả lỏng, tựa lưng lên vách tường. Hai thủ hạ của hắn có vẻ rất tội nghiệp, lẳng lặng ôm vết thương khập khễnh bước khỏi phòng.
Tôi lấy làm lạ, có điều nhìn tình hình kỳ quái này cũng dần hiểu ra sao lại có chuyện như vậy. Xem ra tên Sơ mi phấn hồng và lão bà bà kia là cùng hội cùng thuyền. Vừa rồi nghe hắn nói, có phải bọn họ đang thử chúng tôi? Mà thử cái quái gì chứ?
Không kiềm được cơn tức giận, tôi bị người khác đùa giỡn trong thời gian dài như vậy nên rất ghét cái cảm giác bị người úp sọt thế này. Vội hỏi Hoắc lão bà:
“Bà bà, trò vừa rồi là bà bày ra phải không?”
Lão bà bà không đáp lời tôi, chỉ nhìn tôi nửa cười nửa không, tôi hỏi lại lần nữa, bà bà mới từ tốn mở lời, nhưng cũng không phải trả lời câu hỏi của tôi, nói:
“Ngươi và ông nội ngươi hồi trẻ có chút giống nhau, bất luận là dưới tình hình nào thì ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948467/quyen-7-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.