Trong trí nhớ của tôi có khắc sâu hình ảnh một lão răng vàng, vì chính lão ta đã kéo tôi vào hết thảy sự việc này, người đó cũng là một lão răng vàng.
Tú Tú vừa nói, tôi liền giật mình, trên đời này sao có lắm chuyện trùng hợp như vậy. Rõ ràng ý của cô ấy là người tên gọi Kim Vạn Đường kia là một lão răng vàng, chính là người đã tới cửa hàng tôi để tìm bản dập của sách lụa chiến quốc. Trong quá khứ mà tôi và cô ấy trải qua đều xuất hiện cùng một người.
Vốn là lão quỷ kia tên là Kim Vạn Đường, hình như là ông chủ bên hàng xóm cũng từng nhắc qua, trong lòng tôi cảm giác hơi bất thường.
Tôi trước giờ chưa từng chú ý tới lão già này, kỳ thật ban đầu tôi cũng định tìm hiểu , nhưng người này hành tung bất định, lúc đó tôi vẫn chưa có kinh nghiệm và quen biết rộng, về sau thì không còn liên hệ gì với lão nữa. Cho tới khi tôi có được chút liên hệ với bên ngoài và khả năng thì ngay cả mặt mũi lão tôi cũng chẳng còn nhớ. Cũng không có gì làm tôi phải nhớ tới lão, nên vẫn chỉ nghĩ là lão xuất hiện là một chuyện ngẫu nhiên mà thôi.
Tất nhiên là lão tới để tìm ông nội tôi, nói là lão Dương giới thiệu, bản sách lụa kia cũng bảo do bằng hữu đào ra. Giải thích đó rất rõ ràng, chính nó rước tới cho tôi vô số chuyện phức tạp. Hiện giờ có thể thấy là đây không còn là ngẫu nhiên nữa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948453/quyen-7-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.