*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tôi lại không tỏ thái độ gì lúc đó, rõ ràng là mình chẳng thể tin tưởng ngay được, nhưng tôi biết trong lòng mình gần như đã chấp nhận rồi.
“Nói thật thì những lời anh vừa nói khiến em nghĩ tới người thân của mình, anh biết không, khi một người bắt tay vào điều tra việc gì đó, mà càng điều tra càng thấy sự việc trở lên hỗn loạn, cảm giác như mình muốn phát điên lên được. Nghe anh nói, em mới thấy rõ ràng chúng ta là giống như những kẻ ngốc, điều đó cũng thật đáng mừng.”
Tú Tú làm ra vẻ người lớn, “Anh nói xem chúng ta có nên nâng ly vì chuyện đó không?”
“Vì sao em lại có hứng thú với chuyện đó?”
Bàn Tử là người ngoài cuộc nên đầu óc tỉnh táo hơn những kẻ trong cuộc như chúng tôi, còn không muốn chấp nhận:
“Sao em biết về băng ghi hình kia?”
Hoắc Tú Tú gật đầu nói: “Đối với một tiểu thư đài các như em, khi xem băng ghi hình đó, quả thực thế giới quan lập tức sụp đổ.”
Bàn Tử liền rướn mày lên nhìn tôi : “Thấy chưa, tôi đã nói mà, người lớn thì còn xem được, đã xem xong những băng ghi hình đó thì phải cất đi, nếu không lũ trẻ chúng nó nhìn thấy thì chính là đầu độc thanh thiếu niên.”
Hoắc Tú Tú đập vai Bàn Tử một cái: “Em biết ngay Bàn Tử nhà anh giỏi tưởng tượng mà, hoang tưởng vừa thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948448/quyen-7-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.