Chỉ trong một thời gian ngắn tình hình đã chuyển biến xấu, Bàn Tử ra tay tương đối nặng, lật hết bàn nọ tới bàn kia, đập biết bao nhiêu chén đĩa, trước xông tới mặt bốn tiểu nhị khách sạn, trong chớp mắt anh ta đã hạ được ba người. Bản thân Bàn Tử cũng toát ra cái vẻ hung thần, nhìn anh ta hỗn chiến như vậy, không ai dám tiến lên, tất cả vội vàng thoái lui ra cửa, miệng kêu toáng:
“Bảo vệ! Bảo vệ! Báo bảo vệ nhanh!!!”
Lão bà bà kia cũng bị hành động của chúng tôi làm cho kinh sợ, cô gái bị dọa cho mặt biến sắc, đứng lấp sau lưng người phụ nữ trung niên, tôi nhìn quanh, giờ có cần đi sang bên kia giúp một tay không? Nhìn xuống dưới lầu một lát, thấy cũng tương đối cao, tôi mà nhảy thì chắc quá sức, đi theo Bàn Tử hẳn là an toàn hơn.
Ngay trong lúc chúng tôi đang loay hoay thì hai bên có hai vệ sĩ của lão bà lao tới chắn giữa tôi và bà ta, lão bà bà lên tiếng:
“Các ngươi điên rồi? Có biết nếu đắc tội với chủ quán này sẽ gặp phải hậu họa gì không?”
Tôi làm gì nghĩ được nhiều như thế, giờ chuyện đã vỡ lở ra rồi, tôi cũng phải thể hiện nên quan tâm gì ai với ai, trước giờ vẫn nghẹn một cục tức hiện tại đã có thể xả, lập tức nói: ”Như bà nói thì khách sạn này đã mở cửa được lâu lắm rồi, ông chủ này hẳn là quá mức yên ổn, chắc phải để ai đó khuấy động một chút, để chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948429/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.