Tôi ở tận đầu tỉnh Giang Chiết, nói thật là trong thành Bắc Kinh này cơ hội chạm mặt người quen không lớn, nghĩ mãi cũng chẳng ra kia là ai. Chỉ là phản xạ tự nhiên nở một nụ cười. Người kia cũng như tôi, ngừng chân, mặt có vẻ rất bất ngờ, nhìn lại tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, sau cũng cười cười.
Bàn Tử kinh ngạc nhìn hai người, từ lúc tới đây anh ta đều tự xưng đây là địa bàn của mình, dáng vẻ của chúng tôi cũng khác anh ta, rõ ràng không ngờ lại có người nhận ra tôi ở đây.
Nhưng hai bên cứ nhìn nhau cười ngây ngốc một lúc, cũng chẳng ai nhận ra ai, nói thật tôi chỉ thấy hắn quen mặt, chắc là gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng ra, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hắn quen quen thôi.
Chuyện thế này trước đây tôi cũng gặp đầy rồi, trước đây trong giới tôi có một người gọi là Lục tỷ, thường làm về chuyên mục giám định bảo vật và đồ cổ trên báo, tôi cũng không nhận ra cô ấy, chỉ thấy ảnh ở trên mạng sau đó tới lúc được gặp mắt trực tiếp, còn tưởng là đã đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng khiến cho chồng cô ấy giận tím mặt.
Có điều vị huynh đài này nhìn thế nào cũng không giống như từng thấy trên báo, cảm giác quen quen như có như không, tôi thậm chí còn không thể khẳng định được.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, nghĩ mãi cũng chẳng ra nên có chút lúng túng, lão tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948414/quyen-7-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.