Tôi lắc đầu, đầu óc loạn lên như một mớ bùn nhão: “Cháu không hiểu, cái gì mà lần trước cơ, hắn ta đã từng tới đây rồi à?”
Chú Ba lần sờ ký hiệu, “Đúng thế, trong khu phế tích này chú đã nhìn thấy ký hiệu này không dưới một lần rồi, đâu đâu cũng có, chú chính là đi theo ký hiệu này nên mới đi xuyên qua khu rừng rậm với tốc độ nhanh nhất, đến được chỗ doanh địa kia. Có điều, lúc đó chú còn không dám khẳng định ký hiệu này là do Tiểu Ca để lại, hiện giờ đã chứng thực nét chữ là một, vậy đúng rồi, Tiểu Ca này chắc chắn đã từng tới đây trước đó, hơn nữa, đã cách cây khá lâu rồi.”
“Nhưng mà, thế tức là sao?” Tôi nhất thời không nói được gì, muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi thế nào.
Tôi quen nhìn bản rập, rất nhạy cảm với nét chữ, nhất là nét chữ được khắc lên đâu đó. Do vậy, tôi có thể xác định ký hiệu này quả đúng là do Muộn Du Bình khắc lên. Nhưng mà, lớp bụi bám này sẽ không lừa người, quả thực đây không phải ký hiệu được khắc từ gần đây, như vậy, lời giải thích duy nhất chính là Muộn Du Bình đã từng đến đây từ rất lâu về trước.
Là chuyện xảy ra lúc trước khi hắn mất trí nhớ ư? Lẽ nào, hắn đã ở trong đội khảo sát của Văn Cẩm và Hoắc Linh năm đó?
Không thể nào, hồi ở Hoàng Sa, hắn đã mất trí nhớ rồi mà.
“Tạm thời chú cũng không rõ lắm, nhưng chú đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948224/quyen-5-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.