Văn Cẩm chạy phía trước, tôi vốn đã không nhìn thấy gì nữa, tôi cứ đuổi theo bóng lưng của Bàn Tử, dưới ánh sáng tù mù thế mà đuổi người, không thể để hụt dù chỉ một bước, bằng không, loáng cái là mất dấu mất tiêu.
Lúc này tuyệt đối không thể để cô ấy chạy mất, tôi nghĩ thầm, chúng tôi có quá nhiều nghi vấn cần phải hỏi cô ấy cho rõ ràng.
Chạy đến ngoài doanh địa, còn chưa tiến vào trong khu đất rộng của khu rừng rậm, ở nơi như thế này, tốc độ của Muộn Du Bình cực nhanh, loáng cái đã dồn cô ấy vào một tảng đá lớn gần đó, ba người chúng tôi lại bao vây lấy, cô ấy tựa mình trên tảng đá, dường như đã không còn đường trốn, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập.
“Bà chị à, rốt cuộc là bà chị sợ cái gì vậy?” Bàn Tử lại hỏi: “Tụi này là người tốt, đừng có chạy nữa, cứ làm như tụi này với bọn Nhật theo đuổi Hoa cô nương ấy.”
Văn Cẩm đột nhiên kêu lên một tiếng, tôi không nghe rõ cô ấy kêu cái gì. Cô ấy đột nhiên quắt phắt lại rồi trèo lên tảng đá, động tác cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, rõ ràng đã từng luyện công phu, không có một chút chần chừ nào.
Trong số bọn tôi chỉ có Muộn Du Bình là có khả năng đuổi theo được, hắn lập tức xông đến, loáng cái đã bắt được Văn Cẩm từ phía sau, Văn Cẩm giãy ra, hai người lăn đến phía sau tảng đá, chợt nghe thấy tiếng nước, hình như bọn họ đã ngã xuống nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948189/quyen-5-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.