Chúng tôi đưa hắn về lều, tôi lập tức kiểm tra vết thương của hắn. Điều khiến tôi thở phào chính là, tôi thấy hắn bị cắn ở cổ tay, cổ tay có hai lỗ máu, nhưng vết thương không sâu, hiển nhiên là khi vừa bị cắn liền lập tức hất rắn ra. Để bị thương thế này, chứng tỏ đêm qua phải chấn động đến mức nào, tôi không thể nào tưởng tượng được.
Bàn Tử bảo tôi, đã đâm vào động mạch, hút hết máu độc ra rồi, sau đó rạch hình chữ thập để lấy máu ra, nhưng chắc chắn vẫn còn sót một ít nọc độc ngấm vào cơ thể, rắn này quá độc, chích một cái mà tay đã xanh lè, cũng may Tiểu Ca nhanh, trong nháy mắt đó liền nắm được đầu con rắn, con rắn đó còn chưa cắn hết vào, chứ không có lẽ ngay cả Tiểu Ca cũng đi đời nhà ma.
Tôi tiêm cho Muộn Du Bình một mũi huyết thanh, xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, hơi thở của hắn dần ổn định lại, tôi cầm tay hắn, thấy vết sưng cũng không nặng lắm, bèn nói với Bàn Tử không sao cả, thứ ở trên bờ dù có độc mấy cũng không độc bằng thứ dưới biển, nhưng đừng bắt hắn ta cử động thêm gì nữa.
Phan Tử vẫn nằm một chỗ, chúng tôi thu xếp cho Muộn Du Bình xong, nhìn hai người đang nằm mà đau đầu, cũng may nhờ có bọn họ chứ không tôi đã chết sớm rồi. Nơi này thật sự hoàn toàn không giống bất kỳ nơi nào mà chúng tôi đã từng đến, hai người này vốn dày dạn kinh nghiệm mà vẫn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948181/quyen-5-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.