Chúng tôi nuốt nước bọn, Bàn Tử liền rên lên một tiếng: “Đệch mợ, cô ả đến đây từ bao giờ vậy?”
Tôi vô thức giật lùi mình về hướng ngược lại, nhỏ giọng nói: “Không đúng, anh nghe âm thanh này xem, so với âm thanh chúng ta vừa mới nghe được ấy, mẹ kiếp, lúc nãy chúng ta cứ cảm thấy mình càng ngày càng gần âm thanh này hơn, có lẽ là ảo giác thôi, không phải chúng ta càng ngày càng đến gần âm thanh này đâu, mà là âm thanh này càng ngày càng đến gần chúng ta.”
Lúc này tôi nhận thấy không biết từ bao giờ bắp chân mình cứ run lên bần bật. Nếu là bánh tông, tôi cũng không sợ đến mức thế, nhưng đấy lại là A Ninh, trời ạ, có trời mới biết một người tôi quen mà bây giờ lại biến thành thế này, rốt cuộc cô ta là cái gì? Tôi quả thực không thể đối mặt nổi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Có điều, cái thứ kia tối đen, chúng tôi cũng không nhìn thấy rõ, liệu có phải là A Ninh hay không, không dám khẳng định. Trong lòng thực sự có hơi trốn tránh ý nghĩ này. Bàn Tử hạ mình xuống, muốn dùng đèn pin chiếu sáng bóng người kia, Phan Tử lại đè tay anh ta xuống: “Mẹ kiếp tuyệt đối đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cậu nghe xung quanh mà xem.”
Chúng tôi nín thở lắng nghe một chút, liền phát hiện ở trên các tán cây khắp xung quanh, có loáng thoáng vang lên những tiếng xì xì xào xào rất nhỏ rất nhẹ, khắp bốn phía đâu cũng có.
“Rắn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948155/quyen-5-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.