Lập tức tôi sởn gai ốc đầy mình, gần như rụt cả người lại. Tôi thật sự không thể ngờ chú Ba lại nói ra cái tên đó.
Choáng váng hồi lâu tôi mới phản ứng lại được, lắp bắp hỏi chú: “Sao có thể?”
“Cái gì mà không thể? Mẹ kiếp bọn tao làanh em họ đó, dạo ấy có nhiều điểm giống nhau dữ lắm. Đặc biệt làtrong cái thời buổi đó, mọi người ai nấy đều gần như là cùng một kiểuquần áo tóc tai. Nếu muốn giả thuyết này đứng vững được, thì chỉ mỗi hắn mới có điều kiện phù hợp thôi.”
“Nhưng mà, lúc đó chẳng phải là hắn đã chết rồi sao?” Tôi hỏi mà líu cả lưỡi.
Chú Ba hít vào một hơi rất chi thâm thúy, sau đó nằm đờ ra một lát rồi mới cau mày kể: “Quả có vậy. Khi đó hắnchắc chắn đã chết thật rồi. Lúc được phát hiện, thi thể đã cứng đờ, ngâm nước đến trương phềnh cả lên. Bộ dạng như thế thì tuyệt đối không cókhả năng cứu sống lại được nữa. Cơ mà ngoại trừ cách giải thích này ra,chú mày chẳng nghĩ được hướng giải quyết nào khác có thể chứng minh làcả tao lẫn cậu Tiểu Ca kia đều trong sạch cả. Mà nhắc lại thì, conthuyền chở thi thể Giải Liên Hoàn sau này cũng không hề cập bến. Tínhgộp cả mấy ngư dân kia nữa, nhóm người đó cứ thế biến mất tăm trên biển. Hắn được coi như đã mất tích.” Chú ngừng một lát rồi lại bảo: “Kỳ thực, chú đôi khi cùng từng nghĩ, rằng có khi nào mình đã quá coi thường Giải Liên Hoàn rồi không?”
“Ý chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948047/quyen-5-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.