Chúng tôi lui lại vài bước, phát hiện từnhững khe hở của vách đá chung quanh nhanh chóng tản ra một làn sươngmàu lam nhạt với tốc độ kinh người. Chẳng mấy chốc, trước mắt chúng tôichỉ còn lại một màu xanh nhờ nhờ, bên dưới sương đã ngập đến gối vàkhông ngừng dâng lên, ánh sáng từ đèn pin đã trở thành vô dụng.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe tiếng tù và sừng hươu văng vẳng truyềntới từ đầu kia khe núi, âm thanh du dương không gì sánh nổi, vang vọngtrong lòng khe mãi không tan. Vô số bóng đen âm u tụ lại thành một hàngdài theo tiếng tù và sừng hươu, thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn sương nơiđáy cốc.
Tôi chẳng còn thời gian mà phản ứng, nơi đây vốn chẳng còn lại ai, người thì chết, người đã chạy trốn cả, saobỗng dưng lại xuất hiện ngần này người? Chẳng lẽ trong này còn có nhómnào khác nữa? Nhưng cũng không phải… chừng này người thì quá nhiều rồi…
Bàn Tử đứng bên mặt đã cắt không còn giọt máu, tựa như đã hiểu ra đây là chuyện gì, lắp bắp mãi mới thốt ra được trọn câu: “Âm binh mượnđường!”
Âm binh? Tôi chẳng hiểu mô tê gì, toan hỏi lại thì đã bị hắn bịt kínmiệng, ra dấu tuyệt đối im lặng. Chúng tôi đặt đèn pin xuống, lùi lạinấp phía sau một tảng đá lớn.
Đoàn người kia khoan thai tiến về phía chúng tôi, không nhanh cũngkhông chậm, tôi loáng thoáng thấy bóng người đi đầu cầm một lá cờ phiên. Đội ngũ bốn người một hàng, hành quân hết sức chỉnh tề, chẳng mấy chốcđã vượt một quãng đường xa từ đầu đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947998/quyen-4-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.