Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi ngồi trên ba lô của mình, để bác sĩ trong đoàn của A Ninh giúpmình băng bó vết thương. Vết thương trên tay tôi đặc biệt nghiêm trọng,phải khâu mất ba mũi mới tạm gọi là ổn, bị rách ra lúc con thi thai rớtxuống từ trên hành lang. Tôi chẳng phải con nuôi trong lồng kính, nhưngcũng chưa từng làm những việc quá nặng nề, cho nên đụng phải những vachạm thế này tôi rất dễ bị thương, nếu đổi lại là Phan Tử có lẽ đã bìnhyên vô sự. Bác sĩ khử trùng cho tôi, căn dặn tôi không nên chạm vào nước cũng không được dùng cánh tay này làm bất cứ việc gì. Tôi gật đầu cảmtạ ông ta, thế rồi ông ta lại đi xem bệnh cho mấy người khác.
Sau khi rơi xuống từ hành lang, đám người A Ninh đã cực kì hoảng hốttrước màn ‘chào sân’ hoành tráng của tôi. Mới đầu A Ninh còn không nhậnra tôi (thực ra lúc ấy trông tôi nhếch nhác không thể tả, cô ta cuốicùng cũng nhận ra là đã giỏi lắm rồi). Đến khi Bàn Tử từ trên hành langgọi với xuống, cô ta mới phản ứng lại, kinh ngạc không thốt nên lời, còn nhìn tôi bằng ánh mắt không-thể-tin-nổi.
Hai nhóm người đứng đơ ra một lúc lâulâu mới dần dần có phản ứng. Tôi sốt ruột dợm bước, muốn nhìn thử xemđược cõng trên lưng người kia có phải chú Ba của tôi không. Nhưng tôimới khẽ động, những người vây quanh tôi bỗng tự động lùi về phía sau vài bước giống như gặp quỷ, có mấy người còn quen tay giương súng lên.
Bàn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947971/quyen-4-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.