Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi vừa nhìn sắc mặt Muộn Du Bình đã biết hắn tuyệt đối không nóichơi. Khi đụng phải huyết thi trong Lỗ vương cung hắn cũng chưa lộ ra vẻ mặt ấy, chuyện lần này chắc chắc cực kì nghiêm trọng.
Nhưng lúc này tôi không tiện hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ ừm một tiếng rồi co cẳng chạy trốn cùng những người khác.
Tôi cứ ngỡ mình đã quán triệt chỉ thị của Muộn Du Bình rất rất triệtđể rồi, nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy đám Diệp Thành và Bàn Tử chạytót vào hành lang từ đời nào. Tôi thầm rủa một tiếng đồ vô lương tâm,rồi cũng tức tốc đuổi theo.
Chạy dọc hành lang, đâm đầu qua cửa ngọc thạch vào đến đại điện rồi nhưng cái âm thanh “lao xao” kia không những không ngớt đi mà trái lại còn rõ ràng hơn. Lúc này đã có thể cảm giácrõ ràng âm thanh vọng đến từ bốn phương tám hướng trên nóc điện, giốngnhư tiếng vô số bước chân cọ xát vào xà ngang nơi đỉnh đầu, nghe mà nổihết da gà.
Nhưng ngẩng đầu nhìn về phía trước, tôi chỉ thấy bóng đen trải dài vô tận như một cái chăn kín mít, chẳng nhìn thấy gì, càng không biết âmthanh kia là do thứ gì phát ra. Chúng tôi bị bóng tối cùng với nỗi bấtan bao phủ cứ như ngồi trên bàn chông, hận không thể thoát khỏi chỗ nàyngay lập tức, cho nên mới bắt đầu đã chạy bạt mạng.
Chắc mọi người đều hiểu cảm giác gặp phải thứ mình sợ hãi trong bóngtối, nếu chỉ chạy trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947938/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.