Editor: Biển
Beta: Thanh Du
*****
Muộn Du Bình, không, phải gọi là TrươngKhởi Linh mới đúng, giọng hắn cứ đều đều không mang theo chút cảm xúcnào. Từ những lời tự thuật của hắn, tôi dần dần hiểu được một phần trong vô số những nghi vấn mơ hồ,nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu nổi hắn đã nghĩ gì và nghe thấy gì trong suốt diễn biến câu chuyện, cũng không sao biết được thân thế thực sự của hắn; thôi đành tưởng tượng ra hắn trong bộdạng một một thanh niên trầm lặng và cơ trí vậy.
Dưới đáy biển sâu không nghe tiếng cuồngphong gào thét trên mặt biển, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trước khi cơn bão kéo đến.
Trương Khởi Linh lẳng lặng ngồi trong góc phòng nhìn bạn bè mình tranh nhau nghiên cứu mấy món đồ sứ men xanhtrên mặt đất. Những thứ đồ sứ đó với hắn chẳng có chút hấp dẫn nào, trái lại mấy người bạn học nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn hắn lại bị thu húthoàn toàn.
Bọn họ truyền tay nhau xem, còn muốn saochép lại hoa văn trên đó, rồi thảo luận ý nghĩa của những hình vẽ trênmặt sứ. Lúc này đột nhiên có người kêu lên: “Mọi người mau đến xem! Dưới mấy món đồ sứ này có gì lạ lắm!”
Người vừa lên tiếng là Hoắc Linh, cô gái nhỏ tuổi nhất trong ba thành viên nữ của đội khảo cổ, cha mẹ là cán bộ cao cấp, vốn được nuông chiều từ bé, rấtthích tỏ vẻ ngạc nhiên để thu hút sự chú ý của người khác. Trương KhởiLinh nghe tiếng cô nàng chỉ thấy nhức đầu, thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947770/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.