Khi A Khôn còn đang tắm, Ngô Tà ngồi trong phòng sửa sang lại quần áo. Đương nhiên cậu không thể tắm rửa giúp A Khôn, cho dù bây giờ Tiểu Ca không có ở đây nhưng Ngô Tà vẫn hiểu rõ, cậu cảm nhận sâu sắc được sự mờ mịt và cô độc của A Khôn, cậu không thể chỉ trơ mắt đứng nhìn Trương Khởi Linh như vậy.
Vấn đề hiện giờ là ở đây chỉ có hai gian phòng, đêm nay Bàn Tử chắc chắn sẽ về nhà, A Khôn không rõ khi nào sẽ rời đi, chẳng lẽ giờ phải nói cho hắn biết rằng sau này đêm nào hắn cũng sẽ cùng một người đàn ông tên là Ngô Tà ngủ chung trên một chiếc giường?
Nếu cậu và Tiểu Ca hoàn toàn trong sáng thì ngủ với A Khôn cũng chẳng sao, nhưng sáng nay cậu và Tiểu Ca vừa mới trao nhau nụ hôn chào buổi sáng, vậy làm sao cậu còn dám ngủ chung với A Khôn được?
Thôi, đành chịu đựng một chút, ngủ chung với Bàn Tử cũng được!
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Ngô Tà quay lại nhìn A Khôn với mái tóc ướt nhẹp và đôi mắt tối đen như mực đang đứng sau lưng mình.
Ngô Tà ngạc nhiên, sau đó lập tức lấy một chiếc khăn vừa dày vừa to ụp lên đầu A Khôn, bây giờ cậu cũng hoàn toàn không quan tâm liệu A Khôn có thể cảnh giác mà ra tay với mình không. Chiếc khăn này là do Tiểu Ca mua cho Ngô Tà, bởi vì Ngô Tà rất hay tắm xong nhưng không chịu lau khô tóc, Trương Khởi Linh sợ cậu đổ bệnh, mỗi lần Bàn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-tu-dung-nhat-duoc-mot-a-khon/247133/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.