Giải Cửu bước đi trong mưa, mặc kệ trời có mưa to cỡ nào, chiếc áo ba-đờ-xuy trên người thấm nước, càng lúc càng nặng, nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện ra. 
Đã nhiều năm như vậy, hắn sống vô cùng cẩn thận dè dặt. Mỗi lần hạ một bước chân xuống, ngay cả bụi bay đến chỗ nào cũng phải tính toán. Thế nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn trầm mình cùng hai huyệt thái dương đang nóng hổi trên đầu dưới cơn mưa này một lát. 
Hắn nhớ lại năm đó Tề Lão Bát xem cho Trương Đại Phật gia một quẻ, nghĩ tới hắn cũng vừa mới phát hiện dường như việc này đã dễ dàng làm cho Trương Khải Sơn biến thành một người đàn ông mạnh mẽ đến như vậy, một người đã vứt bỏ danh hiệu Phật gia trên người, mà kiên quyết đối mặt với số phận một mình như vậy. 
Hắn vừa đi vừa run rẩy, không biết là do quá sợ hãi khi phải đối mặt tương lai, hay là bởi vì lạnh lẽo. 
Nhưng mà hắn luôn tự nói với bản thân mình phải tỉnh táo, hắn nhìn cảnh mưa như trút trong cổ thành Trường Sa này, nhìn những phiến đá quen thuộc ở dưới đường và những người đang tránh mưa, hắn tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh. 
Một ngày nào đó hắn đi liên tục trong thành Trường Sa mười tiếng đồng hồ, đi từ lúc mưa lớn rồi mưa nhỏ rồi lại lớn, đi từ lúc trời tối đến lúc trời sáng. Hắn đi ngang qua tất cả những nơi quen thuộc, và cả những cổng thành chưa quen thuộc, suy đoán bên trong đã xảy ra chuyện gì. 
Phía bên trong phát ra đủ loại âm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-ngoai-truyen-lao-cuu-mon-dao-mo-but-ky-chi-lao-cuu-mon/60536/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.