Editor: Tiêu
Bàn Tử nhìn tôi, “Cậu nghĩ cái gì vậy? Cậu cho là Bàn gia tôi theo cậu tới đây sao?”. Xong lại vỗ tôi một cái: “Cậu không vào thì tôi cũng vào.”. Dứt lời liền tự mình đi vào trong bóng tối. Ý bảo tôi mau đuổi theo.
Tôi dở khóc dở cười, tính cho Bạch Xà đi cùng nốt- một mình hắn leo xuống quá nguy hiểm, cùng tiến thì cùng lui vậy.
Ba người cẩn thận đạp nước mà đi vào trong bóng tối, rời xa nơi có ánh mặt trời, bên trong nhanh chóng biến thành một khoảng đen kịt, tôi chỉ đi về phía trước hơn mười thước liền biết không thể tiếp tục quan sát được nữa.
“Lũ chim ở đây chẳng biết còn sống hay đã chết, trong đêm dùng đèn pin, chúng ta chẳng hóa ra làm mồi luôn sao.” Bàn Tử nói: “Ngày hôm qua chúng ta vừa đem người nhà của chúng nó đại khai sát giới chết hết, hôm nay cũng không tới mức qua tận nhà chúng nó trộm đồ. Bàn gia tôi là người có lương tâm mà.”
Tiếp theo nếu sử dụng đèn pin, đèn pin chiếu sang ra những con chim mặt người kia, hậu quả thiết nghĩ không tưởng nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, hay là quay về trước. Tôi nói với Bàn Tử: “Chúng có đủ đạn để quay trở lại lần nữa không, đem ổ này quét sạch luôn.”
Bàn Tử thở dài: “Thiên Chân, nhiều năm qua cậu lại trở thành người bất nhân tính như vậy sao, giết bố giết mẹ bọn chúng rồi giờ lại còn muốn giết cả con nữa, có điều là anh thích, chúng ta sẽ đuổi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-muoi-nam-sau/2915651/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.