Đoạn đường ra khỏi Hàng Châu đã quá quen thuộc, chẳng mấy chốc tôi liền mơ màng ngủ. Cảm giác mệt mỏi của tôi bây giờ đã không còn giống năm xưa, trào dâng như nước triều, chỉ muốn quỵ xuống không đứng lên nữa, mà giống một căn bệnh mãn tính hơn. Anh nhớ hắn ta ở nơi này, rồi lại không muốn nhớ đến hắn nữa, như thể hắn ta chẳng quan trọng đến thế.
Toàn bộ sự việc, tôi vẫn đang làm phép loại trừ. Từ một kẻ không ngừng phức tạp hóa mọi việc ngày nào, đến bây giờ, tôi chỉ chuyên tâm vào mục đích chính của mình. Tôi đã không biết bao lần tự hỏi bản thân, rốt cuộc mày muốn gì, mày muốn câu trả lời, hay muốn những người bên cạnh mày bình an.
Hiện giờ, tôi muốn kết thúc chuyện này. Triệt để kết thúc cái âm mưu lẩn quẩn vô hạn bắt đầu từ hàng ngàn năm trước này. Vì thế, suốt bao năm qua, tôi đã đem những tổn thương này đẩy sang những người vô tội.
Chỉ cần có kết quả tốt, tôi sẵn lòng trở thành người cuối cùng như chú Ba vậy. Dù rằng điều đó khiến ngay cả bản thân tôi cũng thấy ghê tởm. Tốt là được rồi, chỉ cần đối mặt trực diện với nó, những chuyện này, trần ai rồi cũng sẽ lạc định. Tài xế xe bus vòng một vòng cuối cùng, đến bến cuối thì tan ca, ngược lại có thể tranh thủ ngắm phong cảnh, nghe nhạc.
Đến Nhị Đạo Bạch Hà thì đã là một tuần sau. Tôi sắp xếp thời gian rất thoải mái, như vậy tất cả mọi người đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-muoi-nam-sau/2915584/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.