Khi Tề Thiết Chủy tỉnh lại, không biết là lúc nào, hắn nhận ra mình đang ngủ trong phòng cho khách của Bộ tư lệnh, đầu giường có đặt một chén nước. Ngoài ra không có vật gì khác, trong phòng ngoài một số đồ dùng cần thiết thì không có thứ gì để bày bố trang trí cả.
Còn nhớ hồi trước từng đọc qua bản sao một cuốn sách của Đàm Thái đi Tây học, trong đó có nói, phòng ngủ của vua Phổ chỉ có một chiếc giường sắt và một chậu sắt để rửa mặt chải đầu, để giữ vững truyền thống cầm quân với ý chí sắt đá, không biết phòng ngủ của Phật gia có giống thế không nữa. Nếu thực như vậy, vậy thì sự chuyên tâm thường ngày của Phật gia dễ giải thích rồi.
Chén nước này là do một ông khách thương buôn đưa tặng hồi trước khi còn ở trấn Cảnh Đức, tổng cộng có bảy mươi ba chén sứ vẽ màu, khi ở hội đường Cửu Môn liền đem nó tặng Phật gia. Thế mà giờ lại đặt bừa trong phòng cho khách, phỏng chừng Phật gia nhận được liền đưa luôn cho Bộ tư lệnh dùng làm bộ đồ ăn rồi. Xem ra, nếu muốn tặng gì cho Phật gia, phải xem xem món đó có ích gì cho tiền tuyến không đã.
Uống hết chén nước, nước lạnh lẽo trôi xuống dạ dày, Tề Thiết Chủy mới cảm thấy ngực mình thoải mái hơn một chút, hắn cũng biết, cảm giác áp lực này không phải vì ốm đau bệnh tật gì, mà là vì cảnh tượng thảm liệt mà hắn tận mắt nhìn thấy. Mà tất cả những điều đó, đều bởi vì một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-lao-cuu-mon/130971/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.