"Rốt cuộc nguyên lý củ cải gì đó mà anh nói là thế nào? Làm sao có thể thay đổi số phận, hại người?" Ngồi trên máy kéo, Tô Vạn rống lên hỏi.
Mặc dù Hắc Hạt Tử không lái xe ở Bắc Kinh, nhưng hắn vẫn là một tài xế, khi hắn đạp chân ga, máy kéo chạy trên đường đất bốc lên một trận bụi bặm. Hắn khéo léo đẩy cần số và đạp côn, rồi trả lời: "Nhiều năm về trước, gia đình tôi đã đào được thứ đó trong sân nhà."
"Cái gì! Lúc đó anh bao nhiêu tuổi? "Tô Vạn phải hét trong gió mới có thể làm cho Hắc Hạt Tử nghe rõ cậu đang nói cái gì.
"Cách đây mấy chục năm, chuyện trước giải phóng rồi." Thấy bưu điện ở phía trước, Hắc Hạt Tử dừng máy kéo bên đường rồi nhảy ra khỏi xe.
Tô Vạn xoa xoa cái mông bị đau nhức, lại hỏi một lần nữa: "Khi đó anh bao nhiêu tuổi? "
"Không lớn hơn cậu bao nhiêu."
Vẫn còn một đoạn đường nhỏ trước khi đến nhà của người đàn bà kia, Hắc Hạt Tử vừa đi, vừa nói đến chuyện ly kỳ nhiều năm trước... Đó là một buổi chiều, Hắc Hạt Tử không có gì để làm, chỉ đi lang thang trong gia trang. Khi đó hắn trông cũng không khác gì bây giờ, chẳng qua vẫn còn là thiếu niên, sống một cuộc sống quý tộc, những chuyện hắn thường làm chỉ có cho cá ăn, nghịch chim, vào tửu lầu trong thành ngủ với những cô nương xinh đẹp... cứ như vậy.
Buổi chiều hôm đó, Hắc Hạt Tử đột nhiên muốn ra đồng đi dạo khiến người hầu bận rộn tấp nập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-hac-van-cong-viec/219601/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.