*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mấy món đồ Tết do ông chủ Ngô gửi đến hạn sử dụng đều là mười năm." Tô Vạn cẩn thận kiểm tra ngày tháng in trên mặt sau của mấy hộp đồ khô, la to với Hắc Hạt Tử đang cho mèo ăn ở ngoài sân.
"Không trách được, trong ấn tượng của cậu ta, tôi và Câm Điếc đều là mười năm trôi qua một lần." Hắc Hạt Tử đứng lên, bảy tám con mèo hoang dưới chân ăn uống no đủ, vài con nhảy lên nóc nhà phơi nắng, vài con khác thì vẫy đuôi, bỏ chạy nhanh như chớp.
Hắc Hạt Tử hoạt động gân cốt một chút, thở ra một hơi lạnh: "Lật xem trong đống đồ Tết có cá muối không, đồ ăn cho mèo hết rồi."
Tô Vạn trợn mắt: "Mèo không thể ăn quá mặn, còn nữa, tiền mừng tuổi của tôi cũng sắp tiêu hết rồi."
"Xài hết rồi?"
Tô Vạn từ trong túi lấy ra một xấp hoá đơn ở Carrefour: "Anh nghĩ thời này còn dùng phiếu lương thực để đổi thực phẩm sao? "
Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút: "Đồ Tết ông chủ Ngô đưa tới đủ ăn trong bao lâu? "
Tô Vạn nói: "Nếu anh có thể chịu đựng được việc chỉ ăn nấm và mộc nhĩ, có thể ăn ít nhất ba tháng."
"Ở Phúc Kiến trồng nấm và mộc nhĩ cũng không có gì lạ." Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua chén mèo trống rỗng trên mặt đất, nói với Tô Vạn, "Cậu vẫn chưa quên những gì tôi dạy chứ?"
Tô Vạn có một linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-hac-van-cong-viec/219589/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.