Ngô Tà ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa mới dậy, toàn thân cậu đau nhức đến nỗi không thể động đậy, ngay cả đôi mắt nhìn cũng lờ đờ, cậu đưa tay mò mẫm xung quanh. Có người tóm được tay cậu, Ngô Tà cố gắng trừng mắt ra nhìn, thấy Trương Khởi Linh đang nằm bên cạnh mình, cậu hất tay hắn ra, đỏ mặt mắng Trương Khởi Linh:
"Trương Khởi Linh! Cậu... đồ cầm thú! Cậu dám bỏ thuốc tớ hả!"
"Nhưng em cũng rất hưởng thụ."
"Câm miệng! Tớ không có!"
"Tối qua người bên ngoài đều nghe em rên rỉ."
"Cậu..."
Cả người Ngô Tà nóng bừng, cậu tức giận đến nỗi ngón tay chỉ vào Trương Khởi Linh cũng khẽ run rẩy. Trương Khởi Linh ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêm túc nhìn Ngô Tà trần trụi bên dưới tấm chăn. Ngô Tà định mắng hắn tiếp, nhưng đột nhiên cậu phát hiện băng gạc trên người Trương Khởi Linh đã được thay mới, ngay cả màu thuốc cũng đổi rồi, chắc chắn là miệng vết thương lại bị rách ra. Cậu nhíu mày khẽ sờ lên vết thương của hắn.
"Tớ đã nói rồi mà, không được... không được... mà cậu lại bỏ thuốc tớ. Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không."
"Nói dối."
Nhẹ nhàng sờ khắp vết thương của Trương Khởi Linh, Ngô Tà đứng dậy cầm lấy quần áo của mình mặc vào, cố gắng chịu đựng sự đau đớn toàn thân. Trương Khởi Linh cũng muốn mặc đồ vào, nhưng Ngô Tà đã ném quần áo của hắn sang một bên rồi hung dữ nói với hắn:
"Buổi tối tớ sẽ không đến thăm cậu! Mình cậu ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng thương đi! Hừ!"
Ánh mắt Trương Khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-dong-nhan-binh-ta-chung-ta-cung-nhau-tot-nghiep/1653538/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.