Ngô Tà thở hổn hển dựa vào người Trương Khởi Linh, cậu không muốn cử động nữa, cả người cậu đau đớn đến rã rời. Trương Khởi Linh quả thực... quả thực không phải là con người, làm sao có thể dùng sức như vậy với cậu. Nhưng mà, tuy rằng không muốn thừa nhận, Ngô Tà vẫn đỏ mặt nghĩ lại, dường như vừa nãy bản thân cậu cũng rất hưởng thụ.
Kề bên cơ thể ấm áp của Trương Khởi Linh, Ngô Tà mệt mỏi mơ màng thiếp đi. Trương Khởi Linh thấy cậu ngủ, do dự một chút rồi cũng ôm cậu vào phòng tắm. Trên người cả hai đều dính đầy chất lỏng hòa cùng mồ hồi, hắn sợ Ngô Tà cứ vậy mà ngủ thì lại bị cảm.
Nước ấm chảy lên người Ngô Tà, cậu mở mắt ôm lấy cổ Trương Khởi Linh, để hắn tùy ý tắm rửa cho mình, bây giờ cả một ngón tay cậu cũng không buồn nhấc. Lau sạch sẽ cho cả hai, Trương Khởi Linh bế Ngô Tà lên giường, cậu cứ ôm lấy cổ hắn không chịu buông, hắn đành kéo cậu vào lồng ngực mình. Ngô Tà thỏa mãn cọ cọ cổ Trương Khởi Linh rồi tiếp tục ngủ.
Giải Vũ Thần đau đầu tỉnh dậy trong tiếng ngáy rung trời. Y mở mắt ra nhìn, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ của mình, y không khỏi khâm phục Bàn Tử bằng cách nào đó lại có thể đỡ y về tận đây.
Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Giải Vũ Thần nhìn xuống giường dưới, Bàn Tử vẫn nằm chổng vó trên giường, tiếng ngáy vang dội đến nỗi y cảm thấy mọi người đều nghe được. Giải Vũ Thần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-dong-nhan-binh-ta-chung-ta-cung-nhau-tot-nghiep/1653523/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.