Bánh ngọt vẫn còn đó.
Ngô Tà trở về phòng ngủ, bánh ngọt còn nguyên trên bàn, cậu tức giận xù lông.
"Tôi không quan tâm nữa! Ăn hay không mặc kệ!"
Ném điện thoại và áo khoác lên giường, Ngô Tà cầm lấy khăn tắm vọt vào phòng vệ sinh.
Trong lòng Ngô Tà không ngừng chửi rủa Trương Khởi Linh, hắn ta ra sao cũng mặc kệ, cậu đách muốn để ý nữa, chờ chú ba về thì cậu sẽ xin về nhà! Cứ để cho hắn ta ở một mình với cái khuôn mặt lạnh lùng đấy đi! Lát nữa vác cặp đến tìm Giải Vũ Thần, không đi học nữa! Về nhà!
Cặp sách!
Vốn Ngô Tà đang bận trách móc trong lòng, đột nhiên cậu ngây ngẩn cả người, cặp của cậu còn để ở phòng học, cặp sách không quan trọng, quan trọng là bút máy và ly nước mà Trương Khởi Linh tặng cậu vẫn còn ở đó! Lỡ nó bị rơi thì làm sao giờ!
Nhanh tay tắt đi vòi nước, Ngô Tà cầm khăn lau qua loa cả người, vội vã mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài.
Bịch.
Ngô Tà cảm thấy dường như mình vừa đụng phải một tấm sắt, cậu cứng đờ ngã ngồi xuống, chờ khi mở mắt ra, cậu phát hiện trước mặt mình là một đôi chân, Ngô Tà vừa ngẩng đầu nhìn đã ngơ ngác.
Tay phải Trương Khởi Linh đang cầm một nửa miếng bánh ngọt đã bẹp dúm, trước ngực hắn dính đầy bơ bánh, Trương Khởi Linh đứng thẳng nhìn thấy Ngô Tà. Cậu mới nhận ra mình vừa đụng vào người Trương Khởi Linh, xem ra hắn đang ăn bánh nhưng cuối cùng lại bị cậu đâm sầm vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-dong-nhan-binh-ta-chung-ta-cung-nhau-tot-nghiep/1653520/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.